Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 272:




Diêm Hướng đột nhiên nhớ tới một chuyện, ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tướng quân, cô nương ngài dẫn về từ Vụ thành lần này, cũng là muốn đưa về Tiêu phủ sao ạ?"
Tiêu Hoài Thanh đang định gật đầu, Diêm Hướng cười nói tiếp: "Không biết Yến cô nương có cảm thấy vui không, có muội muội ở bên cạnh cô nương rồi."
Tiêu Hoài Thanh khựng lại, sắc mặt không chút thay đổi, chàng cưỡi ngựa đi tiếp, nhưng tay cầm cương lại siết chặt hơn nữa, chàng hạ lệnh: “Lát nữa đưa ta vào cung, ngươi dẫn người đó đến thôn trang ngoài kinh thành, biết chỗ nào không?”
"Tiểu tử biết mà, có điều tiểu tử thấy hơi đói rồi ạ..." Diêm Hướng mơ hồ nói.
Tiêu Hoài Thanh tỏ vẻ không vui: "Đi đến phố mỹ thực mà ăn đi, đến quán phá lấu lần trước, cứ nói tên ta ra là được."
Ánh mắt Diêm Hướng chợt loé sáng lên, cả người vô cùng kích động đến nỗi xoa xoa tay tỏ vẻ mừng rỡ.
Cuộc nói chuyện nhỏ nhẹ giữa Tiêu Hoài Thanh và hai thân tín hòa lẫn trong tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, khiến người ngoài không thể nghe thấy gì cả.
Những dân thường mong ngóng nhìn đội quân dần khuất bóng trước mắt, không khỏi cảm thán: “Vị tướng quân này thật có khí thế của cha mình, oai phong lẫm liệt quá!”
"Đúng đấy, nhớ năm nào Tiêu lão tướng quân trở về đều oai dũng như vậy. Nhưng Tiêu tướng quân còn lợi hại hơn, hắn đã san bằng Ô Tháp rồi!"
"Tiêu gia thật là hùng mạnh!”
Trong tiếng hò reo náo nhiệt, đoàn quân đi băng qua một con phố.
Trong dòng người nhộn nhịp, có vài tiếng trẻ con reo lên: “Tiểu thúc thúc thật là hùng mạnh!"
Chàng thanh niên cưỡi ngựa có vẻ như cũng nghe thấy, tinh ý nhìn về hướng phát ra âm thanh, đúng lúc chạm mắt với mấy người trên lầu hai, một nữ tử xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, một cậu nhóc béo bự với mẩu thức ăn thừa còn vương vãi quanh miệng, một cô bé dễ thương đáng yêu và một người đàn ông với cái đầu ngớ ngẩn.
Con ngựa tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đi ngang qua. Khi tầm nhìn bị che khuất, chàng thanh niên mới thu mắt lại, vì lo rằng mình vẫn đang ở bên ngoài, nên chàng không biểu hiện gì khác lạ, nhưng đôi mắt tinh tú kia vẫn đen láy sáng ngời như thường.
Yến Thu Xuân chỉ đang xem trò vui, nhưng bất ngờ bắt gặp ánh mắt ấy, nàng sững người trong giây lát, không kịp quay đi.
May là chỉ trong thời gian ngắn.
Nàng mím môi, tránh chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt ấy vẫn hiện rõ trong tâm trí.
Nghĩ lại lần đầu tiên gặp nhau, khoảnh khắc cánh cửa mở ra là một chàng thanh niên chưa trưởng thành và cứng cỏi nhưng đã có phong thái xuất chúng. Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã một năm trôi qua rồi. Uyển Nhi còn đang nghển cổ nhìn theo bóng lưng to lớn khí phách ấy, tiếc nuối khôn nguôi: “Không nhìn thấy nữa rồi.”
Đông Đông lùi lại hai bước, một tay cầm kem, một tay cầm miếng xương sườn, gặm không ngớt miệng: "Không sao, chúng ta về xem là được."
Nét mặt Tiêu Bình Thịnh tràn đầy hưng phấn, đỏ bừng mặt: "Tiểu thúc thúc thật là oai phong!"
Uyển Nhi ra sức thật mạnh, Đông Đông cũng làm theo, Yến Thu Xuân ngẫm nghĩ một chút rồi cũng gật gù. Gần nửa năm chiến đấu đã khiến chàng trưởng thành hơn, cảm giác gặp gỡ lần đầu khi còn thiếu niên đã biến mất, chàng chỉ còn lại sự rắn rỏi và cương nghị, cơ thể gầy đi và làn da có vẻ thô ráp hơn nhiều.
Nghe nói Ô Tháp nhiều gió và cát, rất ít đất trồng trọt, cơm không ngon, áo không ấm.
Yến Thu Xuân siết chặt mặt dây chuyền bằng ngọc bội bên hông. Ba ngày trước, Tạ Thanh Vân đưa bà mối và lễ vật ăn hỏi đến thôn trang, có điều vì hôm nay Tiêu Hoài Thanh trở về, sáng tinh mơ người của Tiêu gia đã đến đón nàng về phủ.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đến lúc chúng ta nên về rồi. Tiểu thúc thúc của mấy đứa về đến nơi cũng là lúc ăn trưa."
"Được." Uyển Nhi ngoái lại với dáng vẻ không nỡ.
Nhìn đống thức ăn trên bàn, Đông Đông vội vàng đứng dậy kêu Bà v.ú dọn dẹp: “Mang hết về đi ạ, không được lãng phí!”
Yến Thu Xuân thắc mắc: "Để ma ma và những người khác ăn đi, từ lúc nào mà đệ lại tiết kiệm như vậy?"
Đứa trẻ này không phải là hoang phí, nhưng cũng chưa từng cuống quýt như vậy, còn đặc biệt nhắc nhở những người khác không được lãng phí, quyết phải mang về hết, không để lại thứ gì.
Đông Đông lau miệng, nghe vậy liền chột dạ, rụt cổ lại, nghiêm chỉnh nói: "Bởi vì nó ngon nên đệ không nỡ bỏ phí."
“Vậy thì cũng không được ăn nhiều, lát nữa sẽ không ăn cơm trưa được.” Yến Thu Xuân nhắc nhở: “Đồ ăn nguội sẽ không ngon, để ma ma ăn giúp đệ đi."
Đông Đông nhăn nhó, nhưng cậu bé vẫn gật đầu: "Được, ma ma, bà ăn đi."
Bà v.ú phục vụ cậu bé lén cầm tay tiểu chủ tử của mình, nói: "Tôi biết rồi ạ."
Bà ấy gói ghém lại, ôm túi thức ăn trước n.g.ự.c chứ chưa ăn ngay.
Đông Đông cười thích thú, nhún nhảy đi theo sau.
Thật ra cậu bé cũng không muốn keo kiệt như vậy, nhưng bây giờ nghèo rồi, tiền tiêu vặt bà cho đều phải giữ lại, không còn được ăn uống tùy thích như trước, có thể tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu, bằng không cậu bé sẽ không có điểm tâm để ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.