Phải biết rằng, những món cay trước đây cũng không được như thế này. Gan heo hơi to nhưng vẫn chấp nhận được, ăn khá là ngon, hương vị tê cay lấn át mùi tanh, ăn ngon đến nỗi nàng ấy muốn oà khóc vì hạnh phúc.
Mấu chốt là trước đây nữ nhân này vốn coi thường ớt chuông, các miếng trên đĩa đều được cắt thành hình thoi vuông vức, phủ đầy gia vị, trông khá đẹp mắt.
Tiêu Hoài Viên ăn thử một miếng ớt chuông, vừa ăn một miếng, nàng ấy liền mở to mắt.
Vậy mà không hề cay chút nào!
Ớt không cay xíu nào, vì còn có các loại ớt khác nhau, nhưng bản thân loại ớt này lại có vị ngọt, có chút giống củ cải trắng, dễ chịu, sảng khoái và ngon miệng, lại có thêm gan heo bổ sung vào, vị rất ngon!
Nếu là nhi tử của nàng ấy, khi ăn xong, liệu cậu bé có khóc không? Món này quá ngon, dù có cay đến mức nào thì nàng ấy cũng nguyện ý!
Tiêu Hoài Viên ăn ngon lành, nàng ấy ăn đến mức say sưa, ngồi ở vị trí đứng đầu, Tiêu phu nhân lại càng thêm hứng thú.
Bà ấy cầm đũa, gắp thêm một ít thịt, thức ăn ngập trong miệng bà ấy, mùi vị càng ăn càng thấy ngon.
Tạ Thanh Vân dùng đũa gắp thức ăn cho bà ấy, nhẹ giọng nói: “Nương sao vậy? A Xuân đi rồi, người lại không có hứng ăn cơm sao?”
Bị con dâu trêu chọc một câu, Tiêu phu nhân tức giận nói: “Cũng không phải. Bình thường khi nha đầu đó ở đây, hẳn là lúc này sẽ đem một chút đồ ăn đến đây.”
Không phải vì bà ấy ham ăn, dù bà ấy ăn rất ngon miệng, nhưng quan trọng là mỗi lần Tiêu phu nhân nhận được đồ ăn ngon từ người đó làm, bà đều cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Kể từ khi nàng tới đây, Tiêu gia như được sống lại lần nữa.
Mỗi lần nàng bận rộn không thể đưa đồ ăn đến được, chẳng hạn như buổi sáng, hoặc là buổi tối, nàng đều vội vàng gọi mấy đứa trẻ đem tới hộ, bà ấy cũng cảm thấy khác hẳn so với bây giờ.
Tạ Thanh Vân cảm thấy buồn cười, nói: “Vậy buổi chiều con đưa người đến thôn trang gặp A Xuân nhé?”
Tiêu phu nhân vừa nghĩ về chuyện đó, đây quả là một ý tưởng hay.
Mấy người trên bàn cơm đều nhìn về phía này, Tiêu Hoài Viên ra vẻ chua xót nói: “Tẩu tử, khi muội đi đánh giặc, nương có như vậy không? Trà không uống, cơm cũng không ăn ấy?”
Tạ Thanh Vân cười đáp lại: “Hình như là không có, sao có thể như vậy được nhỉ? Lão Tứ, không phải muội được nhặt về đấy chứ?” Tiêu Hoài Viên ra vẻ khóc thút thít, nàng ấy hừ một tiếng.
Tiêu phu nhân trừng mắt nhìn con gái, châm chọc vài câu: “Chính con mới là người ngày ngày không về nhà, rõ ràng là không yêu thương gia đình, cả ngày không phải luyện võ thì chính là luyện võ, con nói ta không nghĩ cho con, còn không biết xấu hổ hay sao? Đây không phải là thói quen sao? A Xuân không giống con, con bé không khác gì người thân của ta, nếu không vì lẽ đó, ta cũng không thể để con bé đến thôn trang đâu.”
“Có chuyện gì vậy? Nương, người lại bực bội chuyện gì rồi?”
Tiêu phu nhân vừa tỏ thái độ xong, một thanh niên mặc quân phục chỉnh tề bước nhanh vào, chỉ nghe được câu cuối, liền buồn bực hỏi một câu.
Tiêu Hoài Viên ho nhẹ một tiếng, cảm thấy mình đã chọc giận mẫu thân, nàng ấy không dám mở miệng nói nữa.
Tiêu Hoài Ngân cười nói: “Mẹ nhớ A Xuân.”
Nhắc tới A Xuân, trái tim Tiêu Hoài Thanh như hẫng một nhịp, tối hôm qua chàng vội vàng trở về, sau đó nghe được Hứa ma ma nói nàng đã đến thôn trang ở tạm, đồ vật này nọ chàng còn chưa chuẩn bị xong.
Mà ớt cay là thứ khiến chàng trăn trở nhất, lần đầu tiên chàng ra ngoài, phía sau còn có một nhóm người mang một ít đồ về.
Đến nỗi Hứa ma ma bảo chàng hãy mang cả ớt đến thôn trang, chàng nhất quyết không làm, vừa nghe lời tam tỷ nói xong, thanh niên lập tức nghĩ thông suốt, liền nói: “Vừa đúng lúc con có chút đồ muốn đem sang đó, nương, vậy nương cùng con sang đó đi, có được không? ” Vẻ mặt vốn không mấy vui vẻ của Tiêu phu nhân lúc này mới biến mất, lộ ra một nụ cười: “Không tồi, còn biết tặng đồ, ta còn lo con đánh địch lâu ngày nên bị địch đánh gục mất rồi.”
Tiêu Hoài Thanh: “... Nương!”
Tiêu phu nhân thở dài: “Kêu cái gì mà kêu? Ta vẫn luôn muốn con lấy A Xuân, nhưng con không hiểu, còn không biết nắm chặt thời cơ!”
Haizzz! Nghe vậy, những người khác trong bàn ăn đồng loạt nhìn về phía Tiêu Hoài Thanh, ai nấy cũng đều giục chàng hãy thành thân đi!
Đang ngồi ăn tự nhiên lại bị thúc giục thế này?
Có điều chàng cũng tỏ vẻ đồng tình, Tiêu Hoài Thanh nghiêm túc gật đầu: “Nương, người yên tâm, con đã biết rồi ạ.”
Mọi người chợt nhớ ra, ồ, người này vừa đính hôn, tuy hôn ước chưa chính thức nhưng vẫn là hôn ước, chỉ cần tiếp tục cố gắng, việc lập gia thất hẳn là không khó, kết quả đã thấy trước mắt, rốt cuộc thì khi hai người ngồi bên bàn ăn bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, dáng vẻ đó mọi người đều nhìn ra được.
Nhưng Tiêu phu nhân vẫn chưa vừa lòng, ngược lại còn trừng mắt nhìn chàng một cái, nói: “Làm như thành thân giống đánh giặc vậy, con phải cười nhiều một chút, giống như đại ca của con, như vậy mới có thể chiếm được hảo cảm của nữ hài tử, biết không?”