Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 285:




Triệu Thục Hoa nhìn sắc trời thấy đã tới giờ, liền gấp không chờ nổi mà muốn đi làm bánh phồng tôm, Yến Thu Xuân cũng đi theo vào phòng bếp, nàng lại thấy đói rồi!!
Một người làm gia vị, một người xử lý tôm.
Những con tôm nhỏ cỡ này hoàn toàn không cần xử lý, nhưng những con tôm lớn của Yến Thu Xuân lại cần thêm nhân lực, may mắn hiện tại có không ít người trong thôn trang, sau khi nàng dạy cho mọi người cách xử lý là có thể cho họ làm hộ rồi.
Người nhiều nên tốc độ cũng mau, tôm được xử lý xong rất nhanh, nước sốt của Yến Thu Xuân đã được pha xong, cho tôm vào khuấy đều, cố gắng sao cho từng con tôm đều thấm gia vị, để sang một bên chờ ướp.
Trong khoảng thời gian này, có thể dùng để chiên những thứ khác, chẳng hạn như lát củ sen và thanh dưa chuột.
Nếu có khoai tây thì càng tốt, nhưng hiện tại chưa thể trồng ra khoai tây nên nàng lấy không được.
Có hơi đáng tiếc một chút, Yến Thu Xuân thuần thục tính thời gian, đem thức ăn chay đã chiên xong đặt chúng sang một bên để lọc dầu.
Đã tới lúc, nàng đem tôm qua bên đây, tôm đều bị ướp ra không ít vệt nước, đổ nước này đi, chỉ để lại tôm, cho vào chảo dầu chiên sơ sau đó cho ít tinh bột vào, đảo đều lần nữa là được.
Lần chiên này là để ăn trực tiếp nên phải chiên đến hai lần.
Lần thứ nhất hơi xém vàng, gần chín, lần thứ hai chiên lại cho đến khi lớp da ngoài giòn rụm thì vớt ra.
Vậy là xong, để lại một ít dầu trong nồi, phi hành, gừng, tỏi cho thơm, sau đó cho tần ô, ớt khô, ớt tươi và tương ớt mặn do đầu bếp của Tiêu phủ làm trước đó cùng với loại nước chấm dầu đỏ cay cay dùng để chiên.
Cuối cùng lần lượt cho tôm, dưa leo, củ sen cắt miếng… vào chiên, sau khi tôm chuyển sang màu cam, củ sen cắt miếng hơi xém nâu, dải dưa leo xanh non đều được nhuộm đỏ bởi dầu ớt là có thể bày ra đĩa.
Bởi vì không có nồi hâm nóng để có thể vừa nấu vừa ăn nên Yến Thu Xuân trực tiếp làm ra thành phẩm, dưới đáy nồi cũng không còn gì khác ngoài lớp dầu còn dư lại. Dù chỉ có như vậy nhưng màu sắc tươi sáng đậm đà cùng với mùi thơm cay nồng này cũng đã đủ để Triệu Thục Hoa, người chưa từng ăn qua món ăn có vị đậm như vậy phải phát thèm.
“Hắt xì!” Nàng ấy bị hương ớt cay nồng làm sặc, hắt xì một cái, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào đĩa: “Nhìn có vẻ rất ngon thì phải?”
“Ăn cũng ngon lắm đó!” Yến Thu Xuân khẳng định suy đoán của nàng ấy, kiêu ngạo nói: “Đặc biệt ngon luôn!”
Cứ nhìn hương vị độc đáo này đi, vừa nhìn là biết rất ngon rồi. Lúc Yến Thu Xuân mang sang phòng bếp còn thấy nha hoàn đi ngang qua cửa viện của nàng để nhìn trộm, bị nàng nhìn thấy, nha hoàn kinh hoảng chạy thất thố.
Thủy Mai “phụt” cười, giở giọng oán trách nói: “Đồ ăn cô nương làm có hương vị quá thơm, nô tỳ cũng nhịn không được.”
“Nếu nhịn không được thì cho ngươi nếm thử trước, ngươi đã vất vả nửa ngày mới lấy được chỗ tôm này.” Yến Thu Xuân đặt đĩa lên bàn, trực tiếp dùng chiếc đũa gắp một con tôm đưa đến bên miệng Thủy Mai.
Thủy Mai vui mừng cười, há miệng ra ăn nguyên một con tôm.
Những con tôm nóng hổi đã được chiên ngập dầu, giòn rụm, khi cắn vào, vỏ tôm giòn rụm, không hề có cảm giác cứng, nhai nhai vài lần thì vỏ tôm sẽ trực tiếp vỡ ra trong miệng, rất vừa miệng, quyện với thịt tôm nên ăn không thấy ngấy mà ngược lại lại cảm thấy rất ngon miệng.
Hơn nữa, vị cay mặn đã ngấm vào tôm, cắn một miếng, tôm giòn bên ngoài, mềm bên trong, vẫn giữ được độ tươi ngon kết hợp cùng với vị cay cay khiến người ta mê mẩn.
“Ui cha, đến cả vỏ tôm nô tỳ cũng nuốt mất rồi!” Sau khi ăn xong một con tôm, Thủy Mai vô cùng kinh ngạc.
Cùng một nguyên liệu nhưng có nhiều cách để làm, và hương vị của nó cũng sẽ thay đổi rất nhiều.
Yến Thu Xuân cười nói: “Tôm này ta đã chiên vô cùng giòn rồi, hơn nữa các ngươi cũng đã rửa sạch sẽ như vậy rồi nên vốn dĩ có thể trực tiếp ăn cả vỏ!” Nàng nhìn về phía Triệu Thục Hoa: “Triệu tỷ tỷ cũng nếm thử đi.”
Triệu Thục Hoa đã sớm gấp không chờ nổi, chỉ là nàng ấy còn hơi rụt rè, nghe vậy cũng không khách khí nữa, trực tiếp ăn một con tôm.
Đầu tôm đã được cắt bỏ, đuôi cũng bị bỏ đi, lưng tôm được mở ra, cuộn tròn thành hình đẹp mắt, lại được nhuộm màu sa tế, sau khi cho miếng tôm màu đỏ cam vào miệng, nàng ấy nhấm nuốt vài cái, sắc mặt có chút quái dị.
Sau khi nhai thêm vài lần thì lông mày cau lại.
Lại nhai thêm mấy lần nữa, trên trán nàng ấy chảy toàn mồ hôi lạnh!
Mãi đến khi nuốt con tôm ấy xuống, mặt Triệu Thục Hoa đã đỏ bừng lên, hoảng sợ mở miệng kêu lớn: “Đầu lưỡi đau quá! Cho ta nước!!!”
Nơi này đã có sẵn trà sữa, Yến Thu Xuân nhanh tay chạy đi lấy một ly trà sữa tới.
Triệu Thục Hoa vội vàng uống mấy ngụm liên tiếp, vị ngọt ngào của sữa lấn át vị cay trên đầu lưỡi, nước mắt lưng tròng nói: “Nó cay quá!”
Yến Thu Xuân đỡ trán: “Xin lỗi, có thể là do muội đã cho quá nhiều ớt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.