"Tiêu Hoài Thanh!" Lão hoàng đế tức giận quát lớn.
Những vị quan của phe khác không hề thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Trấn Quốc Công, người chọc bệ hạ tức giận đến ngã bệnh lại còn nói những lời này sao?"
Trên vẻ mặt kiên cường của Tiêu Hoài Thanh lộ ra vẻ khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải vì Tam điện hạ, Hoài Vương, Tuyên Vương làm sai khiến bệ hạ tức giận sinh bệnh sao? Sao lại thành ta làm sai chứ?"
Đại thần: "..."
Tiết đại nhân núp ở phía sau, ôm bụng cười trộm. Ông ta sợ bị người ta phát hiện, vội cúi đầu cười chế giễu.
Chuyện này, cho dù hoàng đế không muốn xử lý thì cũng không thể không đối mặt.
Bây giờ tránh né thì sẽ chỉ lộ ra sự chột dạ mà thôi.
Nhưng lão hoàng đế không nghĩ như thế, ông ta là hoàng đế, con ông ta làm gì, ông ta muốn bảo vệ thì sao? Hơn nữa, chẳng phải chưa xảy ra chuyện gì sao? Ô Tháp cũng bị Tiêu Hoài Thanh san bằng rồi.
Đương nhiên, ông ta biết lời này không thể nói thẳng ra như thế. Sau khi biết rồi tức giận thì cũng không thể ngăn cản được con lừa bướng bỉnh này, ông ta hít sâu một hơi khiến mình tỉnh táo lại, ôn hòa nói: "Trấn Quốc Công ưu quốc ưu dân, trẫm biết, chỉ là chứng cứ này chưa đủ..."
Tiêu Hoài Thanh khó hiểu: "Bệ hạ, ở đây có thư Tuyên Vương điện hạ tự tay viết, còn có lời khai của đầu bếp phủ Xương Vương bị Hoài Vương điện hạ ép buộc cố tình dùng khoai tây có độc làm thức ăn, còn nữa..." Nói xong một loạt chứng cứ, chàng lại hỏi: "Vậy ngài cảm thấy còn thiếu cái gì? Nếu như thế không thể định tội, vậy hơn vạn phạm nhân trong ngục giam có lẽ đều sẽ được thả ra vì vô tội!"
"Khụ khụ!" Có người bị những lời này dọa đến mức hít thở không thông.
Nhưng cũng có người cười nhạt, giống như hôm nay đến để phụ họa, ví dụ như Xương Vương: "Nói đúng lắm, phụ hoàng, có lẽ ngài muốn phóng thích hơn vạn phạm nhân vô tội kia, để từ nay về sau Đại Chu chúng ta trở nên rối loạn có đúng không? Hay là muốn mời người của Đại Lý Tự điều tra việc này?"
Lão hoàng đế: "..."
Ông ta tức giận đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Lão thái vội châm cứu bấm huyệt cho ông ta: "Bệ hạ, ngài tỉnh táo lại đi! Tỉnh táo lại đi ạ!"
Lão hoàng đế bị ép phải tỉnh lại, đau đến mức thịt ở huyệt đạo kia như run lên. Lão thái y khốn kiếp này, vậy mà lại ra tay nặng như thế!
Ông ta thở dốc, vẻ mặt trở nên khó coi, vội trừng mắt nhìn người trước mặt.
Song, hai người này, một người cười, một người ngây ngô không giống như có thể nhìn hiểu sắc mặt người khác.
Thái giám và thái y liên tục xoa n.g.ự.c hồi sức cho ông ta, lão hoàng đế đ.ấ.m n.g.ự.c đau lòng không thôi. Lúc trước sao lại mềm lòng để nghịch tử này thoát ra làm gì? Nên để hắn ở trong đó cả đời mới đúng! Cùng lắm thì cho hắn ăn uống ngon một chút.
Dù sao cũng tốt hơn bây giờ, không có chuyện làm thì liên tục lôi kéo Tiêu gia đối nghịch với ông ta. Hơn nữa, lần này còn tàn nhẫn, khiến ông ta không thể nào nổi giận, cũng không được nổi giận.
Lúc này không giống ngày xưa, người từng là thái tử luôn hiếu thuận, chưa từng kết bè kết cánh, nhưng bây giờ...
Giằng co hồi lâu, cuối cùng vài vị đại thần không nhịn được mà quỳ xuống: "Bệ hạ, Xương Vương điện hạ nói không phải là không có lý, xin bệ hạ hãy nghĩ lại!"
Ban đầu, Tuyên Vương điện hạ cầu xin tha thứ không dám nói gì, bây giờ lại quỳ xuống kêu khóc lần nữa: "Phụ hoàng, nhi thần không có! Nhi thần bị oan!"
Hoài Vương cũng quỳ xuống, bình tĩnh hơn Tuyên Vương nhiều: "Phụ hoàng, nhi thần không làm, nhi thần không nhận. Xin phụ hoàng để Đại Lý Tự điều tra, trả lại sự trong sạch cho nhi thần."
Lão hoàng đế bình tĩnh lại rồi nhìn hai đứa con này, không biết nghĩ chuyện gì cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, Đại Lý Tự khanh!"
"Có thần!" Một nam tử với thần thái uy nghiêm đi lên quỳ xuống.
Lão hoàng đế nói: "Dẫn hai người này đi điều tra cho rõ ràng. Nếu chưa từng làm thì nhất định phải trả lại sự trong sạch cho con ta!"
"Vâng!" Nam nhân gật đầu, đứng dậy đưa tay: "Hai vị điện hạ, xin mời."
Hai chân Tuyên Vương như nhũn ra không muốn đi, nhưng chưa đợi hắn ta kiếm cớ, Xương Vương đã phất tay để thái giám đi qua khiêng hắn đi. Hoài Vương lại đi rất ung dung, trái lại làm cho không ít người nghi hoặc thật sự không phải hắn sao?
Đúng thế, thanh danh của Hoài Vương rất tốt, trước đó có tiếng không muốn tranh quyền đoạt lợi, sao đến mức vì chuyện này mà hại huynh trưởng của mình chứ?
*
Bên trong tẩm điện vừa giải quyết xong chuyện vừa rồi.
Lão hoàng đế không muốn gặp lại những người này nên đuổi bọn họ về.
Rời khỏi tẩm điện, vẻ ngây ngốc trên mặt Tiêu Hoài Thanh biến mất, con ngươi đen nhánh có vẻ lạnh lùng: "Có lẽ Hoài Vương đã chuẩn bị từ sớm."
Vẻ mặt Xương Vương bình tĩnh, cho dù thành công để lão hoàng đế giao ba người con của mình cho Đại Lý Tự điều tra thì hắn cũng không tỏ vẻ vui mừng: "Có thể ngụy trang nhiều năm như vậy, sao có thể xảy ra chuyện đơn giản thế được?"
Tiêu Hoài Thanh thở dài một tiếng, cảm giác hơi mệt mỏi: "Bên ngoài, thần đánh trận với người ngoài, trở về lại đánh với người nhà, thật buồn cười." Ánh mắt Xương Vương tối sầm lại, không nói thêm gì nữa.