Thật ra thứ này tính ra rất đơn giản.
Mặc dù vàng bạc là đồng tiền lớn, nhưng vào thời thái bình thịnh thế, tất cả mọi người thích phỉ thúy, trân châu này nọ hơn. Một chiếc ngân trâm bạc trơ trọi thế này quá đơn giản.
Nhưng Yến Thu Xuân lại rất thích, nàng nghĩ một phen, rút trâm trên đầu mình ra, đổi thành cái này: "Cảm ơn chàng, ta rất thích."
Đôi mắt đen láy của Tiêu Hoài Thanh sáng lên như bóng đèn, nhìn đầu người trước mắt, tóc đen cài trâm bạc, chàng nở nụ cười vui mừng.
Chàng không nói thứ này là chàng tiện tay mua khi mua đặc sản ở Vụ thành, nhưng vì quá rẻ nên chàng không muốn đưa đi. Hôm nay nàng đi qua, chàng vừa giải quyết xong chuyện trong triều, không có thời gian mua lễ vật. Chàng nhớ nương nói nên tặng lễ vật nên mới tiện tay cầm theo.
Yến Thu Xuân cảm thấy chàng cười như cún được chủ nhân vuốt ve, vì thế nên sự lạnh nhạt khi thân phận hai người thay đổi cũng biến mất, nàng cũng cười tươi với chàng.
Tiêu Hoài Thanh ngẩn người, gương mặt ửng đỏ, cho dù màu da hơi ngăm thì cũng không che được.
*
Ban đầu Yến Thu Xuân đi lấy mì sợi, cuối cùng lại biến thành Tiêu Hoài Thanh bưng lên. Lúc đi qua bậc thang phòng ăn, thanh niên có vẻ trầm ổn bước chân hơi nhẹ nhàng. Chàng bước xa đặt đồ lên bàn, sau đó lui về một bên chờ Yến Thu Xuân ngồi xuống thì mình mới ngồi.
Mấy người trên bàn ăn còn đang nói đùa, dường như không để ý chuyện hai người cùng đi ra lại cùng đi đến.
Nhưng trên thực tế Tiêu phu nhân cười trộm một phen, cúi đầu uống trà tỏ vẻ che giấu nụ cười.
Tạ Thanh Vân lén chọc trượng phu, ám chỉ nhìn sang, Tiêu Hoài Khang mỉm cười không nói gì.
Đệ đệ gánh vác gánh nặng trong nhà luôn tỏ vẻ già dặn, sao lúc này lại như đứa bé, suýt chút nữa nhảy dựng lên rồi?
Tiêu Hoài Ngân là cẩn thận nhất, mới nhìn đã phát hiện trâm trên đỉnh đầu nàng biến thành trâm bạc, ánh mắt sáng lên, nhìn Tiêu phu nhân nháy mắt ám chỉ.
Tiêu phu nhân trừng mắt với nàng ấy, chỉ xem như không thấy, lại còn ngại ngùng nữa chứ.
Bọn họ giả vờ không biết thì tốt hơn.
Tiêu Hoài Viên định trêu chọc mấy câu thì tay đã bị Tiêu Hoài Nga đụng một cái, không cam lòng bĩu môi.
Nhưng lúc nàng ấy gắp một miếng cá lên ăn lại cảm thấy rất vui vẻ.
Cá nướng này ngon quá! Nước canh cá nướng nấu đồ ăn cũng ngon, không giống vị của lẩu, ngọt hơn nhiều. Đối với người không ăn cay được như nàng ấy thì sẽ thấy hương vị ngon hơn.
Bọn người Tiêu phu nhân thích ăn lẩu hơn, ăn đến khi đầu đổ đầy mồ hôi cũng không nỡ đổi thành nước dùng. Đến khi cay quá không chịu được mới đổi thành canh cá nướng.
Mấy đứa bé như Uyển Nhi ăn mấy miếng, hơi không chịu nổi, uống nước canh nấm trong nồi, bội phục nhìn nhóm người lớn ăn.
Cũng hay thật, ăn cay như thế mà mặt không đổi sắc.
Ăn đến gần cuối cùng, Yến Thu Xuân cho mì vào nồi lẩu. Nồi lẩu sôi trào, bởi vì nấu rất nhiều thịt nên nước canh cay nồng đầy vị thịt.
Vừa cho mì vào, màu của mì biến thành màu nâu đỏ theo màu nước canh luôn, thỉnh thoảng lại nổi lên mặt trên.
Vì đáy nồi dùng băng gạc bọc lấy, trong nước không có hoa tiêu, ớt, hương liệu các thứ nên mì nấu chín vớt ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi cho vào chén, Yến Thu Xuân thuận tay cho ớt vào khuấy lên, nóng hổi đến mức bốc khói. Sau khi nguội bớt là có thể ăn.
Mì nấu qua nước cảm giác mềm hơn, nó hút đủ nước canh trong nồi lẩu, vừa mặn lại cay mềm, dùng để kết thúc món lẩu không gì thích hợp bằng.
Yến Thu Xuân ăn ngon lành say sưa, người Tiêu gia vốn định ngừng đũa thấy nàng ăn ngon như thế, trong mắt cũng lộ vẻ tò mò, thi nhau cho mì vào nồi.
Còn có người thông minh hơn, bắt chước cho cá nướng vào nồi.
Trong hai nồi đều có canh, chỉ có hương vị không giống mà thôi.
Sau khi nấu được một lúc, khi thấy đã chín, đám người vớt lên ăn, vô cùng kinh ngạc: "Cho mì vào nồi lẩu, không thêm gì cả không ngờ lại ngon như thế!"
Đông Đông lén gắp một miếng mì nhúng vào canh cá nướng, mì cho vào miệng, cay cay lại còn mang theo vị ngọt khiến cậu bé vô cùng bất ngờ, nhưng lại bất đắc dĩ vỗ bụng. Hu hu, ăn no rồi! Không thể ăn thêm nữa. Không thì sẽ nôn mất!
Một người hai vắt, trong phút chốc, đĩa mà Yến Thu Xuân bảo Tiêu Hoài Thanh lấy lập tức hết sạch.
Cả đám người ăn no nê, cá nướng quả vải tê cay, ăn xong chỉ còn lại xương cá, các loại thịt trong nồi lẩu cũng đã hết. Mọi người ăn no rồi, bàn bị đem xuống dưới, bọn họ bắt đầu tụ tập nói chuyện.
Tiêu phu nhân vui vẻ, nói chuyện đến giữa trưa vẫn chưa mệt mỏi, còn cùng con dâu và con gái nói đùa một phen.
Đến khi mà đưa Yến Thu Xuân trở về, bà ấy mới kéo tay Yến Thu Xuân nói: "Các con đều ở lại đây là tốt quá rồi. Chờ con và lão Lục thành hôn, Tiêu gia chúng ta xem như viên mãn, chỉ là Bình Nghiêm không trở về."
Yến Thu Xuân đưa tay quấn tóc ngắm nghía, nghe lời này xong cũng không giải thích như trước nữa, trái lại còn cười ngượng ngùng với Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân biết được kết quả, trong lòng liền vui vẻ.