Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 312:




Con ngươi của Giang Thịnh Vân đảo một vòng, cười nói: "Hả? Ta mới nhìn thấy Đức An Hương Quân vẫn luôn nhìn đồ vật đang che vải đỏ kia, còn tưởng rằng lễ vật của nàng ta là cái này chứ?"
Vì nàng ta có quan hệ thông gia nên vị trí gần như là ở phía trước, vừa nói ra như thế đã thu hút sự chú ý của mọi người, đám người thi nhau nhìn lại.
Tẩu tử của Giang Thịnh Vân bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vốn thời tiết nóng bức mà mồ hôi của nàng ấy sắp chảy xuống. Nàng ấy vội lau đi, khẽ trách mắng: "Muội đừng làm loạn!"
Giang Thịnh Vân không vui nên liền bĩu môi, đúng là không xem ai ra gì. Nàng ta cũng không làm gì, chẳng phải chỉ nói mấy câu thôi à? Tiêu gia cũng không thể vì một người con dâu chưa gả vào mà trách cứ nàng ta chứ? Vậy thì cũng quá là hẹp hòi rồi.
Nàng ta hơi ngước cằm lên nhìn để chờ mong xem Yến Thu Xuân sẽ làm thế nào để mang đồ vật không đưa ra được bày trước mặt mọi người.
Trái lại Yến Thu Xuân rất cảm kích nàng ta, Tiêu Hoài Thanh trình cổ cầm lên, đám người ở đó khen không ngừng, nàng còn không biết làm sao để chen vào nói được, không ngờ cô nương này còn giúp đỡ. Nàng cười nói: "Đây là bánh sinh nhật ta làm, nghĩ đến đại thọ của bá mẫu, đương nhiên là không thể thiếu bánh được nên ta làm một phần. Thủy Mai, đưa lên đi."
Thủy Mai nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy canh thời gian mang đồ đến, sợ kem tan mất, cũng may bây giờ có thể đưa lên rồi.
Nàng nhìn chằm chằm hai gã sai vặt, bưng bánh kem cao cỡ nửa người lên.
Đám người tò mò nhìn qua: "Thật sự là bánh kem à?"
"Không phải chỉ là bánh kem thôi sao? Sao lại đưa đến nữa?"
Trong đĩa của bọn họ đã có một chiếc bánh kem nhỏ, là một món tráng miệng sau bữa ăn, Yến Thu Xuân làm chiếc bánh kem này nữa thì chẳng phải là hơi trùng lặp hay sao. Hơn nữa bánh kem quá bình thường, bọn họ vẫn có thể mua được một cái bánh theo yêu cầu với giá chỉ một lượng bạc ở phố mỹ thực mà.
Mọi người ngoài miệng không nói gì nhưng ánh mắt cũng thay đổi, mang theo vài phần đùa cợt và đồng tình.
Lễ vật quá ít, lúc nào cũng mua được, cô nương này là đang tính bêu xấu rồi.
Sắc mặt Yến Thu Xuân không thay đổi, cười nói: "Bá mẫu, sinh nhật vui vẻ!"
Đúng lúc đó, Thủy Mai xốc vải đỏ lên, gã sai vặt cũng phụ vén một tay, đầu tháp bánh để lộ hình dáng đồ vật bên trong. Lúc này có người kinh ngạc hít sâu một hơi: "Hả cái gì?! Đây là bánh kem à?"
"Là một chiếc bánh kem vô cùng lớn!"
"Đẹp quá! Bánh kem sinh nhật này đẹp thật!" Đúng như lời khen, bánh kem sinh nhật cao khoảng nửa người này nhìn rất đẹp, có tổng cộng sáu tầng, từ trên xuống dưới mỗi tầng đều được trang trí khác biệt. Phía trên cùng còn thắp một ngọn nến, trên ngọn nến viết: "Chúc Tiêu phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."
Mặc dù chữ nhỏ nhưng làm từ ngọn nến ở sau bánh kem, cho dù người ở xa cũng nhìn thấy rõ.
Yến Thu Xuân thuận thế đặt sáu chiếc bấc đèn để châm lửa.
Ngọn lửa nho nhỏ lóe ra ánh sáng chiếu lên toàn bộ bánh kem trắng nõn. Mấy thiếu nữ nhìn thấy vậy thì trong lòng liền mong chờ, cho dù khách nam cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc này là tiệc tối, ăn cơm xong lại dây dưa một lúc, mặt trời đã xuống núi từ lâu, chỉ dựa vào ánh nến để chiếu sáng. Lúc này một đồ vật trắng nõn xuất hiện khiến nơi tối tăm nhất cũng trở nên sáng bừng và rất xinh đẹp.
Nhất là bánh kem ở tiệm chỉ có một tầng, bọn họ chưa từng thấy bánh cao sáu tầng như thế!
Giang Thịnh Vân bị làm cho kinh ngạc, nhưng sau đó nàng ta lộ vẻ khó xử ghét bỏ, khinh thường bĩu môi nói lầm bầm: "Không phải chỉ là bánh kem thôi à? Làm như chưa ai ăn qua vậy."
Âm thanh nói thầm vừa xong, Đông Đông rúc vào bên người mẫu thân nói với giọng cảm thán: "Oa! A Xuân tỷ tỷ, tỷ còn biết làm bánh kem lớn như thế! Lần sau sinh nhật đệ cũng muốn!"
Tính cách Tiêu Hoài Viên hoạt bát, cũng hùa theo nói: "Đúng đó A Xuân, muội không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, sinh nhật ta cũng muốn chiếc bánh này! Đẹp quá!"
Uyển Nhi khẽ ngạc nhiên, cũng vội há miệng nói: "A Xuân tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng muốn!"
Ông cụ non Trầm Bình Nghiêm cũng tỏ vẻ hâm mộ, sinh nhật vừa rồi cậu bé không ở Tiêu gia, Trâu sư phó cũng làm bánh kem, không nói đến hương vị, tính riêng bề ngoài thôi cũng không đẹp được như thế!
Tiêu Bình Thịnh lớn tuổi hơn nên không tiện nói trước mặt nhiều người như vậy, lén giật tay áo của mẫu thân: "Nương, con cũng muốn."
Tống Minh Đường cười với nhi tử: "Yên tâm, nếu bọn họ đều có thì A Xuân sẽ không bỏ qua con."
Tiêu Bình Thịnh cười ha ha, vừa hài lòng lại vừa vui sướng.
Tiêu phu nhân vốn thích ăn, nhìn bánh kem này xong lại cười vui vẻ hơn: "A Xuân nhọc lòng rồi, bánh kem này làm lâu không?"
Yến Thu Xuân cười ngượng ngùng: "Không lâu ạ, cũng không phức tạp lắm." Nàng đưa d.a.o gỗ lên: "Bá mẫu, thọ tinh phải chia bánh kem, người cắt nhé?" "Ừm." Tiêu phu nhân đứng dậy, không cần người đỡ, bà ấy cầm d.a.o gỗ thuần thục cắt bánh kem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.