Có người nói thầm: "Nói thẳng ra thì từ nhi tử cho đến con dâu, không ai hơn được Tiêu gia. Vẽ tranh kém hơn, thêu thùa cũng không tốt, tài nấu nướng càng không được, chỉ biết dùng bạc mua lễ vật cho ta."
Mọi người đồng ý ghen tỵ gật đầu: "Đúng vậy, con ta cũng thế, chỉ biết xài bạc, ai mà không có bạc chứ!"
"Vẫn là Tiêu phu nhân có mắt nhìn, chọn con dâu tốt quá! Con trai con dâu đều hiếu thuận!"
Có ai có tiền mà lại không biết mua đồ tốt không? Nhưng có thể tự tay làm thì món quà đó càng khiến người ta vui vẻ hơn nhiều.
Tiêu phu nhân ăn bánh kem rất ngon miệng, được đám người khen ngợi cũng lộ vẻ đắc ý: "Bọn chúng rất tốt, mấy nàng dâu đứa nào cũng đều tốt!"
Muốn bà ấy nói, bà ấy cần nhà vọng tộc làm gì sao?
Tiêu gia của bà ấy không cần nhà vợ giúp đỡ chấn hưng, chỉ Cảnh Nhi tử thích là được, cho tới nay bà ấy luôn suy nghĩ như thế. Không chỉ riêng bà ấy mà cha mẹ chồng cũng nghĩ thế, thích là điều quan trọng nhất. Những chuyện khác đều là niềm vui bất ngờ.
Bánh kem đủ lớn để Tiêu Hoài Thanh phân chia đều, mỗi người được một miếng nhỏ. Chia từng miếng ra, người thân với Tiêu gia đều được chia đủ.
Giang Thịnh Vân được chia cuối cùng, so với người khác thì nhỏ hơn nhiều. Nàng ta trừng mắt nhìn miếng bánh trong tay, nhìn bánh trong tay tẩu tử lớn hơn của mình. Nàng ta nhớ mang máng khi chia bánh, hình như Tiêu Hoài Thanh có liếc nhìn qua mình nên mới cố ý cắt nhỏ hay sao?
Nàng ta phản ứng kịp, tức giận muốn ném chiếc bánh này đi, nhưng dù sao cũng là địa bàn của người Tiêu gia, nàng ta không dám, chỉ cầm thìa múc một miếng cho vào miệng.
Bánh kem mềm mại không ngọt không ngán, lớp kem hơi mềm mịn, không phải đá nhưng có cảm giác tinh tế, khi nhấm nháp thì không hề có vụn băng nào, thơm ngọt ngon miệng.
Mùi vị kia còn ngon hơn bánh kem nàng ta thường ăn nữa… .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Giang Thịnh Vân kinh ngạc, liền ăn thêm mấy miếng, bỗng nhiên lúc múc thêm lại nghe tiếng "Leng keng" Thìa cọ xát lên đĩa sứ vang lên tiếng chói tai khiến cả người nàng ta run lên, nổi da gà, lúc này mới ý thức được là mình đã ăn xong miếng bánh kem từ lâu!
*
Ăn xong bánh kem, Yến Thu Xuân cũng ngồi về chỗ cũ.
Sau đó là tới lượt mấy đứa cháu như Đông Đông tặng quà.
Lễ vật của trẻ con nhiều hơn, Đông Đông tặng một bài thơ do mình tự viết, còn Trầm Bình Nghiêm tặng chân dung mình vẽ cho Tiêu phu nhân, những người lớn vô cùng vui vẻ. Đưa lễ vật xong, gánh hát Tiêu gia mời đến cũng bắt đầu biểu diễn, người trẻ không thích xem kịch được Tạ Thanh Vân đưa đến nơi khác chơi. Thế gia quý tộc đương thời có rất nhiều đồ chơi.
Yến Thu Xuân cũng thở phào một phen.
Xem như khiến những người kia dời sự chú ý ra khỏi người nàng.
Bị nhiều người nhìn như vậy, nàng thật sự không quen, bây giờ được giải thoát rồi, nàng cũng không thích xem kịch nên lặng lẽ rời đi. Tiêu Hoài Nga thấy vậy cũng đi theo cùng: "Hôm nay lão Lục bảo ta đi cùng muội, chờ kết thúc muội có thể đến viện tử lúc trước của mình để nghỉ ngơi."
Yến Thu Xuân cười nói: "Vâng."
Thân phận nàng thế này rất dễ bị người như Giang Thịnh Vân bắt nạt, càng không nói thẳng ra là bị Yến Thu Huyền nhìn chằm chằm.
Chỉ là vô cùng bất ngờ, Yến Thu Xuân không bị bắt nạt, chưa đi được mấy bước, đi qua một cây cầu bắt ngang ao, gặp hai phu nhân trẻ tuổi nắm tay nói đùa.
Bình thường chỉ cần gật đầu chào là có thể rời đi.
Ai ngờ lúc kề sát vai đi qua, rõ ràng Yến Thu Xuân nghe thấy một nữ tử vẽ hoa điền trên mi tâm nói: "Tiêu ngũ tiểu thư, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn y hệt năm đó."
Sắc mặt Tiêu Hoài Nga trở nên lạnh lùng, không quan tâm mà đi qua.
Nữ tử bên cạnh phu nhân kia cười nói: "Ta cũng thấy thế, chúng ta đều làm thê tử làm nương, chỉ có Tiêu ngũ tiểu thư vẫn như xưa. Đúng thế, Ngũ tiểu thư, sao ngươi vẫn chưa thành thân?"
"Có lẽ do ánh nhìn quá cao, dù sao năm đó Ngũ tiểu thư của chúng ta cũng được xem như nổi tiếng ở kinh đô, đáng tiếc..." Phu nhân vẽ hoa điền che miệng: "Đúng rồi, Ngũ tiểu thư, nể mặt chúng ta là người quen cũ, không thì ta giới thiệu cho ngươi mấy nam tử trẻ tuổi nhé?"
Tiêu Hoài Nga không đi nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y quay đầu nhìn người trước mắt. Lúc này, giọng nói ôn hòa của nàng ấy có vẻ lạnh lùng: "Tần Nhu, Đới Tranh, hai người các ngươi vẫn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã như thế, nhiều năm như thế mà còn chơi cùng nhau, cũng không tệ chút nào."
Tần Nhu không để ý, cười khiêu khích một tiếng: "Vẫn là do ngươi “thơm”, danh giá đến mức nhiều năm như thế không gả đi được. Qua mấy năm nữa, ta làm tổ mẫu rồi, chẳng phải Ngũ tiểu thư vẫn giống như hôm nay sao?"
Hốc mắt Tiêu Hoài Nga hơi ửng đỏ, dáng vẻ do dự bộc lộ suy nghĩ của nàng ấy.
Rõ ràng là muốn xông qua đánh bọn họ.
Đương nhiên hai người Tần Nhu, Đới Tranh cũng nhìn thấy, giống như lùi lại một bước theo bản năng. Song, Tần Nhu lại vừa cười vừa nói: "Lúc này không giống xưa, Tiêu ngũ tiểu thư, ngươi đừng tùy tiện động thủ, không thì với thanh danh của ngươi sẽ không ai dám cưới cả."
Đới Tranh: "Chậc chậc, A Nhu, đừng nói nữa, bây giờ cũng không ai dám cưới nàng ta cả. Tiêu ngũ tiểu thư, ngươi không cần ta giúp giới thiệu mấy người sao? Mặc dù kém những người trước kia theo đuổi ngươi nhưng ngươi biết đấy, đã lớn tuổi, có thể gả đi đã là không tệ rồi..."
Dường như giữa hai bên có oán hận, câu nói này vô cùng khó nghe, nhưng xung quanh không có ai khác. Ở đây là khu vực giữa hai bên, tạm thời không có ai, bọn họ vô cùng phách lối, nói chuyện không có kiêng kị gì.