Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 317:




Yến Thu Xuân đi nhóm lửa, trước tiên là làm nóng nồi, sau đó cho dầu vào. Trong lúc chờ dầu nóng, nàng bắt đầu chuẩn bị gia vị, muối, đường, tiêu, hoa tiêu, bột ớt, bột thì là,... Nàng cho tất cả vào bát, dùng thìa khuấy đều, sau đó dùng muôi sắt lớn đổ dầu sôi lên.
"Xèo..." Từng tiếng vang xuất hiện, bên trong mùi thơm lạ lẫm lại có mùi hương quen thuộc tỏa ra.
Ngay lúc Tiêu Hoài Nga và Ninh Trác đang líu ríu nói chuyện với nhau, bụng vang lên tiếng rột rột hơi đói bụng. Hắn cầm vắt mì trong tay Tiêu Hoài Nga: "Để ta nhào, nàng nghỉ ngơi một lúc đi."
Tiêu Hoài Nga mím môi đi đến cạnh Yến Thu Xuân: "Có cần giúp gì không?" Yến Thu Xuân nhanh chóng cho nước ớt vào gia vị xì dầu, cười nói: "Không cần đâu, phòng bếp nóng, tỷ ra ngoài chờ một lát là được."
"Ừm." Tiêu Hoài Nga gật đầu đi ra ngoài.
Yến Thu Xuân múc dầu ra, lại cho thêm một muôi nước lớn, lửa dưới đáy nồi còn rất lớn, thêm nước nóng vào, dường như trong phút chốc trong nồi bốc lên bọt khí nhỏ.
Không bao lâu sau, bọt khí kia trở nên to hơn, từng cái nổi lên vỡ tung trên mặt nước.
Nước sôi rồi, trước đó món rau và rau mầm đã được chuẩn bị xong nên có thể cho vào, nhưng trước lúc đó mì vắt đã làm xong. Vì thế Yến Thu Xuân chạy đi kéo mì, để Tiêu Hoài Nga ở lại trần đồ ăn qua nước.
"Hả? Ta không biết làm, nếu làm sai thì phải làm sao?" Tiêu Hoài Nga nhìn muôi trong tay, hơi bối rối.
Yến Thu Xuân khẽ nói: "Không sao, chỉ cần trụng qua nước, đếm đến ba mươi là có thể vớt lên."
"Thế à, vậy thì để ta làm." Tiêu Hoài Nga nghe xong thì cảm thấy rất dễ, đưa tay ném rau giá vào rồi bắt đầu đếm.
Yến Thu Xuân ở bên kia tập trung kéo mì.
Sợi mì dày dễ kéo hơn sợi mì mỏng, động tác của nàng rất thuần thục, một vắt mì không ra hình dạng, nhưng vào tay nàng thì chỉ trong chớp mắt chỉ còn phân nửa, qua mấy lần mì sợi đã chất đống trên mặt bàn.
Tiêu Hoài Nga trụng hết thức ăn, chờ một lát sau đó Yến Thu Xuân mới ném mì vào nồi.
Nước dùng trong veo trong phút chốc trở nên đục ngầu, biến thành màu gạo trắng nhạt, khuấy một chút thì mùi hương liền bay ra. Đã nếm bánh kem lạnh ngọt ngào, trà sữa thơm ngọt, lúc này Yến Thu Xuân ngửi thấy mùi thơm của mì không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Mì được đun sôi nhanh chóng, Yến Thu Xuân dùng đũa khuấy thử, xác nhận đã chín mới vớt lên.
Mỗi người một bát nhưng lại không có nước mì.
Trời nóng nên ăn mì không cần nước.
Yến Thu Xuân vẩy đũa, một sợi mì rơi vào chén, trong chén đặt rau giá vừa trần sơ. Sau khi cho mì lên, bát mì vừa vặn đầy bát, sau đó cho nước sốt ớt đã pha lên. Lại thêm xì dầu ớt đỏ thẫm, xối lên vắt mì trắng khiến nó bị nhuộm thành màu nâu đỏ, nhìn có vẻ bóng loáng không dính nước. Vẩy đũa thêm một cái, nước sốt ớt thuận theo sợi mì chảy xuống đáy, khiến thức ăn cũng nhuộm màu, đồng thời hơi nóng làm mùi thơm nước sốt càng tỏa ra.
Tổng cộng ba bát, còn dư mì sợi, Yến Thu Xuân cho vào chén mình chút giấm, nhắc nhở: "Hai người thích ăn chua thì có thể cho thêm một chút, như thế hương vị sẽ càng ngon hơn."
Nàng đang quấy, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài viện vang lên tiếng hô của trẻ nhỏ: "Bình Nghiêm ca ca, bên này của A Xuân tỷ tỷ thơm quá! Có phải tỷ ấy làm món gì ngon nữa không?"
Tiêu Hoài Nga bưng bát mì, đang do dự có nên ăn không? Ăn thì phải lấy mạng che mặt xuống, nàng ấy chưa từng để lộ mặt với người ngoài.
Không ăn có được không? Nhưng món này thơm quá.
Vừa nghe giọng nói này, nàng ấy cười nói: "Bình Nghiêm, Đông Đông, qua đây, A Xuân tỷ tỷ của đệ làm món ngon đấy..."
Giọng nói còn chưa kết thúc, Đông Đông đã kéo người đến đây.
Khá lắm, không chỉ có Bình Nghiêm, mà còn có cả Tiêu Bình Thịnh.
Giờ này Uyển Nhi đã ngủ, không làm loạn với bọn họ nữa à?
Ba người vụt chạy đến cửa phòng bếp, nhìn thấy trong bếp cũng có ba người, mỗi người một bát mì sợi thơm phức, bọn họ lập tức chào hỏi, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn chằm chằm.
Nhìn có vẻ rất ngon đó!
Không đúng, không cần nhìn, chỉ ngửi đã thấy ngon rồi!
Đông Đông nhanh miệng nhất, lắp bắp hỏi: "A Xuân tỷ tỷ! Tỷ ăn gì thế? Thơm quá đi!"
Tiêu Hoài Nga vô cùng hiểu ý nên đưa bát trong tay qua: "Ai sẽ là người ăn bát này đây?"
"Đệ, đệ!" Đông Đông là người đầu tiên chạy đến bưng bát mì xối dầu, thuần thục cầm đũa gắp một sợi mì, rột một tiếng hút hết vào miệng.
Sợi mì dài trôi vào miệng, hai má tròn vo lúc này lại phình ra, miệng nhỏ bóng loáng, đôi mắt to trong suốt sáng tỏ, ăn món ngon vui sướng mà cong mắt: "Ưm!"
Vừa thơm vừa cay, ngon quá đi!
Tất cả bọn họ đều ăn uống rất vui vẻ, mặt khác, hai cậu bé kia nãy giờ vẫn luôn mở to mắt trông mong mà nhìn, nhưng lại không mặt dày được như Đông Đông, thế nên không tiện mở miệng ra xin.
Yến Thu Xuân cười nói: “Còn ai muốn ăn nữa không? Bát này ta có cho thêm chút giấm.”
Trầm Bình Nghiêm gật đầu một cách rụt rè, đang muốn nói điều gì đó, nhưng Tiêu Bình Thịnh ở bên cạnh đã mở miệng ra trước: “Dì Yến, để bát đó cho ta!”
Cậu bé ngẩn ngơ, không ngừng nhấp nhấp môi, bày ra dáng vẻ có chút mất mát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.