Không chỉ có một người cầm cuốc, còn có hai tiểu nha đầu, Ninh Trác thấy vậy thì cũng cầm cuốc lên đào, chỉ là...
Yến Thu Xuân xoay người che miệng cười run rẩy, đúng là trái ngược. Ninh Trác là nam nhân mà sức đào hố còn không bằng Tiêu Hoài Nga. Nhìn thấy hắn càng ra sức, sắc mặt càng lúc càng ửng đỏ, trong mắt Tiêu Hoài Nga lộ ra ý cười.
Cuối cùng, một mình Tiêu Hoài Nga đào được hai hố, Ninh Trác mới làm xong một nửa, còn một nửa do hai nha hoàn khỏe mạnh giải quyết.
Yến Thu Xuân, Thủy Mai và Triệu Thục Hoa đi nhặt củi, ở bên này có không ít củi khô, vì là địa bàn của Yến Thu Xuân, nông hộ gần đây không có ai nên không ai cần củi khô. Lúc này chụm củi vô cùng thuận tiện.
Rất nhanh lửa đã được đốt lên, năm đống lửa cháy mạnh. Dưới trời mùa hè, lại là giữa trưa, mặt trời mọc, mấy người không chịu nổi nên chạy đến lều ở bên kia để ăn dưa hấu chờ lửa cháy nhỏ lại. Khi lửa cháy nhỏ lại mới để gà lên, để một đống củi lên trên để nó nướng từ từ.
Dưa hấu được ướp lạnh, mát lạnh, bắt đầu ăn như ăn băng nhuyễn nhưng lại có cảm giác ngọt ngào, không phải ngọt vì cho thêm đường mà là ngọt tự nhiên trong veo. . Bạn đang đọc tr𝙪yện tại ﹙ T𝑅𝙪 MT𝑅U𝓨EN.𝘷n ﹚
Yến Thu Xuân ăn mấy miếng không hề thấy ngán nhưng lại no bụng. Những người khác cũng thế, Ninh Trác ăn nửa quả dưa hấu, thoải mái quạt cho Tiêu Hoài Nga, cười nói: "Ở chỗ này thoải mái quá, thảo nào người từng đến đây đều khen."
Tiêu Hoài Nga khỏe mạnh, lại ăn uống no đủ, lúc này tâm trạng tốt, hiếm khi hoạt bát nói: "Đúng thế, không cần phải nhìn sắc mặt người ta."
"Hương Quân thật là lợi hại!" Ninh Trác thuận nước đẩy thuyền nói.
Tiêu Hoài Nga liếc mắt nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Dùng sức chút đi, không có gió gì cả."
"Vâng, nô tài sẽ dùng sức nhiều hơn." Ninh Trác vốn tốt tính nên chỉ cười cười, thậm chí còn quạt mạnh hơn. Yến Thu Xuân che miệng, yên lặng nghiêng đầu, sao đi đâu cũng không thoát khỏi cơm chó thế này? Hiếm thấy có lúc Yến Thu Xuân nghĩ nếu có Tiêu Hoài Thanh ở đây thì tốt rồi.
"Sắp chín chưa?" Triệu Thục Hoa không nhịn được nữa liền hỏi.
Yến Thu Xuân nhìn sắc trời, gật đầu: "Ừm, được rồi, để muội đi xem thử." Lập tức mấy người cùng nhau đi ra chạy tới cầm gà ăn mày lên.
Thanh củi cuối cùng cũng đã được đốt xong, bùn vốn ẩm ướt nên khi bị đốt xong liền trở nên cứng rắn, nóng bỏng. Yến Thu Xuân không dám đụng vào, Ninh Trác tìm cái gọng để xách nó về. Vì thế, năm con gà ăn mày trở về thôn trang lần nữa, ở phòng khách lớn ngoài viện, xung quanh đặt đầy băng để hạ nhiệt. Yến Thu Xuân cầm đũa lần lượt xé mở, Ninh Trác không sợ bỏng, hắn lột lớp bùn ra để lộ từng lớp lá sen bên trong. Vừa mở bùn ra, mùi lá sen thơm ngát tỏa ra. Sau đó dùng đũa chọc một cái, từng lớp lá sen bị mở ra, thịt gà thơm mềm bên trong lộ ra, mùi thơm khiến người ta phải chảy nước bọt thèm thuồng.
"Ai da! Món này thơm quá!" Triệu Thục Hoa hít sâu một hơi, mùi thơm của lá sen và gà dung hợp vào với nhau trông rất hài hoà, không hề ngửi thấy mùi dầu mỡ.
Màu sắc của gà ăn mày nhạt hơn gà nướng mật ong, nhưng hương vị không hề thua gà nướng mật ong xíu nào.
Sau khi nướng với than hồng, thịt gà chín mọng, dầu trong da gà hoà vào thịt lộ ra màu vàng nhạt không dầu mỡ, mùi thơm xông vào mũi khiến người ta nuốt nước bọt. Yến Thu Xuân làm năm con gà ăn mày, đúng lúc chia cho mỗi người một con. Sau khi lấy thịt gà ra, không muốn dùng tay thì dùng d.a.o cắt thành từng miếng. Yến Thu Xuân và Ninh Trác thích dùng tay hơn, khi xé chiếc đùi gà thì nên dùng sức một chút để xé cả thịt ở phần lưng xuống, có thể thấy phần thân của gà rất mọng nước.
Lúc cho vào miệng ăn sẽ thấy độ ngon không cần phải bàn cãi.
Thịt gà được ướp gia vị rất lâu và hành gừng tỏi trong bụng gà là để khử đi mùi tanh, lá sen lại làm tăng thêm mùi thơm ngát. Thịt gà mềm không bị khô, nóng hôi hổi, khi nhai sẽ không bị dai, thịt từ từ được nuốt xuống bụng.
Cho dù xung quanh có để mấy khối băng nhưng tất cả mọi người vẫn bị chảy mồ hôi, Yến Thu Xuân lau mồ hôi cho mình, ngẩng đầu lên thấy mọi người đều như thế. Nhưng mùi thịt gà không nồng, không dầu, không ngán, cho dù ăn cả con gà thì bọn họ cũng không nỡ dừng lại, cũng không muốn dừng lại, cứ yên tĩnh ăn như thế.
Ăn xong đùi gà và cánh gà, chân gà rồi lại có cổ gà, thịt ức…
Duy nhất chỉ có thịt ức gà là hơi bị khô.
Yến Thu Xuân âm thầm lấy bột ớt mình chế tạo ra, trong bột ớt cho thêm không ít nguyên liệu như mè trắng, đậu phộng giã nhuyễn rồi xào lên, bên trong vị mằn mặn lại hơi tê cay, mùi thơm của mè và đậu phộng lan toả.
Thịt ức gà hơi ngấy, tuy thịt không khô cho lắm, vị cay độc chiếm cả khoang miệng, ức gà cũng dần trở nên mềm hơn.
"Còn có thể ăn như thế này à?" Tiêu Hoài Nga thấy nóng mắt, cũng xích lại gần chấm với ít bột ớt, ăn vào rồi thì ánh mắt liền sáng lên: "Ngon quá!"
Triệu Thục Hoa và Thủy Mai cũng thi nhau chấm.