Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 331:




Nàng đắp chăn mỏng, trong đầu nghĩ đến những chuyện rối loạn, mãi chưa ngủ nhưng đã hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên một tiếng động vang lên bên tai, nàng giật mình, lúc này không còn buồn ngủ nữa, chỉ còn tiếng nhịp tim đập thình thịch. Xảy ra chuyện gì rồi? Hình như nàng nghe thấy tiếng bước chân? Không phải chứ? Nàng cố ý sắp xếp người gác đêm trong thôn trang, chẳng lẽ vẫn bị kẻ trộm để ý?
Yến Thu Xuân vén chăn lên, cầm cây gậy ở đầu giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhìn chằm chằm cửa và cửa sổ, hai nơi sẽ có người đi vào.
Đến khi tiếng động vang lên lần nữa, trong buổi tối yên tĩnh lại vang lên bên tai nàng. Không phải là ảo giác!
Yến Thu Xuân căng thẳng đến mức như muốn ngừng thở, muốn gọi người nhưng sợ đối phương không kịp đến. Trong viện ngoại trừ nàng ra chỉ có Thủy Mai ngủ ở sát vách. Hai nữ tử yếu đuối cũng không thể bảo vệ nhau được.
Ngay lúc trái tim nàng đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khẽ vang lên.
Yến Thu Xuân: "?"
Kẻ trộm còn lễ phép như thế à?
Trong lòng nàng hơi sợ hãi nên chần chờ không dám động, nhưng vào lúc này nghe thấy tiếng vừa quen thuộc lại xa lạ khẽ nói ngoài cửa sổ: "Là ta..." Giọng nói kia còn có vẻ yếu ớt.
Yến Thu Xuân giật mình đi qua mở cửa phòng.
Lúc này, một thân thể mang theo mùi m.á.u tươi bổ nhào lên vai nàng, trọng lượng nặng trĩu đè lên. Nàng hốt hoảng ném gậy gỗ trong tay, cố gắng ôm đối phương di chuyển vào phòng.
Mùi m.á.u tươi trên chóp mũi trở nên nồng hơn, tay phải đụng vào nơi nào đó có cảm giác ướt sũng.
Sắc mặt Yến Thu Xuân trắng bệch, cũng may Tiêu Hoài Thanh không mất đi ý thức, cố gắng chống đỡ ngồi xuống giường êm trong phòng. Hai người khẽ thở phào: "Ngài... Ngài sao thế? Không phải nói có việc phải ra khỏi kinh thành sao?"
Trong phòng không có ánh nến, Yến Thu Xuân run tay đi nhóm lửa mới nhìn rõ dáng vẻ của chàng. Trên cánh tay chàng có hai vết máu, phần lưng cũng có, cả người mặc áo đen trông như ăn trộm.
Đôi môi có vẻ trắng bệch, suy yếu đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Nàng thấy vậy thì lo lắng tới mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Tiêu Hoài Thanh ngước mắt nhìn nàng nở nụ cười, ra vẻ thả lỏng nói: "Ta đi giế.t người, nàng có sợ không?"
Yến Thu Xuân trừng mắt liếc chàng một cái: "Ta cho người đi tìm đại phu nhé?" Tiêu Hoài Thanh lắc đầu: "Đi giế.t người thật đấy, đừng tìm đại phu, đừng kinh động người ngoài, để cho ta tránh ở đây mấy ngày nhé." Mi tâm Yến Thu Xuân nhướng lên, không ngừng căng thẳng, khẽ nói: "Ngài cởi áo ra đi, ta bôi thuốc cho ngài được chứ?"
May mà khi nàng đến đây, Diêu đại phu nghĩ nàng thường nấu cơm dùng d.a.o rất dễ bị thương nên đưa thuốc trị vết thương ngoài da. Nàng lấy từ trong ngăn tủ ra. Tiêu Hoài Thanh cúi đầu nhìn vết m.á.u khắp người mình, hít thở sâu một hơi rồi đưa tay với nàng: "Để ta tự mình làm."
"Ngài cởi áo ra nhanh đi!" Yến Thu Xuân tức giận nói. Tiêu Hoài Thanh bị hét đến ngẩn người, hơi ấm ức nhìn nàng, chẳng phải chàng đang sợ mình hù chế.t nàng sao?
Lại nói, mặc dù hai người đã xác định quan hệ rồi nhưng dù gì thì cũng vẫn chưa thành thân, như thế đối với nàng không tốt lắm.
Trong lòng Yến Thu Xuân đầy lo lắng, nàng không chú ý chuyện đó.
Khi thấy chàng chậm rãi không cởi y phục ra, nàng dứt khoát đưa tay cởi thắt lưng của chàng. Gương mặt Tiêu Hoài Thanh mất đi huyết sắc lúc này lại đỏ lên, không dám chậm trễ mà nhanh chóng cởi y phục ra.
Chàng có vẻ cao gầy nhưng khi cởi y phục ra lại có cơ bắp. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Yến Thu Xuân sẽ nhìn chằm chằm lồng n.g.ự.c rắn chắc và cơ bụng sáu múi kia.
Nhưng lúc này nàng không quan tâm những thứ này, sợ không nhìn rõ vết thương nên cầm nến đi đến gần chàng. Khi thấy vết thương kia còn đang chảy máu, trái tim nàng siết chặt: "Thuốc trị thương của ta dùng được không? Có cần dùng nước nóng lau sơ không?"
Nàng không dám làm, sợ không khử độc được lại gây nhiễm trùng.
"Không sao, nàng cứ bôi lên đi, chút vết thương nhỏ thôi nên không cần lo lắng như thế." Tiêu Hoài Thanh lên tiếng an ủi.
Yến Thu Xuân nghe chàng nói, lúc này mới run tay đổ thuốc bột lên vết thương. Có lẽ khi bôi thuốc này rất đau, mỗi lần rắc xuống nàng có thể cảm nhận được cơ bắp chàng căng cứng, khi dừng tay lại thì m.á.u lại chảy ra lần nữa, thấy vậy trái tim nàng liền co rụt lại.
Lúc xoa thuốc, nàng mới phát hiện trên sống lưng thẳng tắp kia không chỉ có một vết thương. Trên đó có rất nhiều vết thương cũ, có vết sẹo còn mới hay đã mờ, sờ vào mới cảm nhận được.
Ngón tay trắng nõn của nàng không cẩn thận xẹt qua một chỗ, nhìn bề ngoài có vẻ như bình thường, nhưng khi chạm vào mới cảm nhận được da ở nơi đó không bằng phẳng.
Nhìn kỹ hơn, nàng thấy một vết sẹo gần như phủ toàn bộ lưng, giống như một con rết đáng sợ chiếm giữ lưng chàng.
Thảo nào chàng nói đây chỉ là vết thương nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.