Trong thời gian này, Thủy Mai đã bưng bánh quẩy thừng nấu nước đến, đặt lên bàn. Hai người một người bôi thuốc, một người được bôi thuốc đều không nói gì, đến khi xoa xong phần thuốc bột sau cùng, Yến Thu Xuân thở một hơi dài nhẹ nhõm, bưng bát đến: "Ta đút cho ngài ăn nhé?"
"Không cần không cần." Tiêu Hoài Thanh nào dám để nàng vất vả nữa, vội lắc đầu. Lúc thấy nàng bình tĩnh đặt bát xuống chàng mới khẽ thở dài, dùng tay trái cầm đũa ăn. Tay bị thương là tay phải, tay trái vẫn bình thường.
Tiêu Hoài Thanh dùng tay trái không thuận, nhưng ăn món bánh quẩy thừng giống như mì sợi này vẫn ổn. Bánh quẩy thừng được nấu nước nên rất mềm nhũn, được ngâm trong nước cho hơi nở ra, khi dùng đũa gắp lên nếu không cẩn thận thì sợi mì sẽ trượt xuống.
Bắt đầu ăn vô cùng ngon, bánh quẩy thừng bị ngâm nở, môi lưỡi hơi dùng sức để hút sợi mì và húp lấy nước canh. Vừa ăn vừa nuốt, bánh quẩy thừng đã được nấu không còn giòn nhưng lại hơi dai, hương vị tổng thể hơi nhạt một chút. Nhưng Thủy Mai thuận tay cho sốt thịt bò vào, khi thấy nhạt lại ăn một miếng sốt thịt bò, vị thịt mặn có đủ, khi ăn vào cảm thấy rất vừa vặn.
"Rất trơn..." Tiêu Hoài Thanh ăn vô cùng ngon miệng, vốn đang đói bụng, khi ăn bánh quẩy thừng còn phải dùng sức nên khi hút phát ra tiếng vang.
Chàng vội nhìn Yến Thu Xuân, xác nhận nàng không cười mình mới tiếp tục ăn, lần này ăn chậm rãi hơn nhiều.
Lúc này Yến Thu Xuân đã nhìn ra vẻ mặt của chàng nhưng chỉ cười cười không nói gì, cứ thế nhìn chàng ăn. Chờ chàng ăn xong, nàng mới đưa một chiếc chăn mỏng qua: "Ngài che người trước đi, không là sẽ bị lạnh đấy."
Tiêu Hoài Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không nằm xuống ngay.
Yến Thu Xuân nhíu mày: "Có phải vết thương bị đau không?"
Tiêu Hoài Thanh lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay kéo nàng, khẽ nói: "Nàng đừng đau lòng, vết thương của ta thật sự không đau."
Yến Thu Xuân không nói gì, mím chặt môi im lặng nhìn chàng, đôi mắt to trong veo mới đẫm nước mắt sáng đến kinh người.
Tiêu Hoài Thanh bị nhìn trúng nên trong lòng hoảng loạn, nhưng chàng không biết dỗ tiểu cô nương. Mấy tỷ tỷ lớn hơn chàng, khi cần dỗ dành thì đều có tỷ phu, sau này chàng trưởng thành không còn thân thiết với các tỷ tỷ như lúc còn bé nhưng bọn họ không lộ sắc mặt như thế với mình. Bây giờ chàng không biết phải làm sao mới đúng.
Vết thương không làm chàng sợ, nhưng lúc này chàng lại căng thẳng đổ mồ hôi. Tiêu Hoài Thanh thử nắm tay nàng: "Có phải nàng còn tức giận ta không?"
Yến Thu Xuân lắc đầu, cuối cùng không nhìn chàng như thế nữa, đôi mắt nhìn thẳng, lông mi dài cong khẽ rung rung, cuối cùng nhìn bàn tay mình đang bị chàng nắm lấy. Cho dù tay của nàng có nấu cơm thì cũng vẫn được dưỡng mỗi ngày, về chuyện này thì Thủy Mai vô cùng nhiệt tình.
Thỉnh thoảng khi Yến Thu Xuân muốn lười biếng thì nàng ấy sẽ đến giúp đỡ, còn nói nếu nàng không dưỡng tay thì chính Thủy Mai sẽ dưỡng tay cho nàng. Hơn nữa, nàng không rửa chén, đa phần chỉ xào thức ăn vì thế tay nàng vẫn rất mềm mịn. Khi chàng cầm tay nàng, tay Tiêu Hoài Thanh rất thô ráp, rõ ràng lòng bàn tay trơn trượt nhưng lại có vết chai, thô ráp như giấy nhám vậy.
Từ khi bắt đầu nàng đã biết tình huống của chàng là gì, dựa theo cốt truyện, sang năm chàng sẽ mất mạng, nhưng nàng vẫn thích ở bên cạnh chàng.
Sau khi hai người đính hôn thì tình cảm cũng ngày một dâng lên, cho nên lúc này tận mắt nhìn thấy vết thương trên thân thể Tiêu Hoài Thanh, trong lòng nàng vừa chua xót lại vừa khó chịu. Những chuyện xảy ra trong đời chàng, nàng không thể ngăn cản, thế nên chỉ có thể im lặng.
Tiêu Hoài Thanh lại nghĩ sai, nghĩ rằng nàng không vui khi mình nắm tay nàng. Chàng giật mình, nắm tay nàng càng chặt hơn.
Nắm mãi không buông!
Bọn họ đã là hôn phu, hôn thê của nhau... Cũng chỉ là nắm tay mà thôi! Tay bị nắm chặt, mi tâm của Yến Thu Xuân nhảy lên, hoàn hồn lại, trái tim bắt đầu đập loạn. Mà kẻ đầu têu thấy nàng không giãy dụa chỉ nở nụ cười yếu ớt thì không động đậy nữa.
Trong phòng trở nên yên lặng.
Yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng thở của hai người, đến khi ngoài viện vang lên tiếng động ầm ĩ như thể muốn đi vào trong, toàn bộ mọi người trong thôn trang đều bị kinh động.
Yến Thu Xuân cũng nhìn ra bên ngoài nhưng cửa đóng, khoảng cách xa nên không nghe thấy gì cả.
Xảy ra chuyện gì thế?
Nàng tự hỏi trong lòng, muốn đi ra ngoài xem lại bị Tiêu Hoài Thanh giữ lại. Lần này nàng định mở miệng nói thì Tiêu Hoài Thanh đã nói trước: "Là người đuổi bắt ta, nàng không cần đi ra, Ninh Trác sẽ giải quyết."
Hơi thở của Yến Thu Xuân trở nên nặng nề: "Lần này ngài đi làm gì thế?"
Tiêu Hoài Thanh kéo nàng ngồi xuống, đầu lông mày khẽ cong lên, chàng nở nụ cười vui vẻ: "Ta nói rồi, ta đi giế.t người. Hôm nay vốn dĩ Tuyên Vương nên rời kinh vào buổi sáng nhưng lại dây dưa đến chiều mới bị đuổi đi. Ta tìm được cơ hội khiến hắn trả hết những món nợ đối với Tiêu gia ta!"
"Hắn ta chế.t rồi sao?" Yến Thu Xuân khẽ nói, chân hơi run lên.