Chu Lan Nghi bị quát nên cũng rất hoảng sợ, nhưng sau đó càng thêm xấu hổ, nàng ta là quận chúa, trừ cha và ca ca nàng ta ra, không ai dám quát nàng ta như thế, hiện giờ người quát nàng ta lại là người mà nàng ta coi thường, càng thêm cáu giận, nói: "Ngươi to gan! Dựa vào cái gì mà dám quát ta? Ta là Quận chúa! Tiêu Hoài Nga, chẳng lẽ ta nói sai sao? Sao Hàn Vinh Luân có thể mạo phạm ngươi? Nhất định là ngươi câu dẫn hắn, ngươi là thứ không ai thèm cưới… A!!!”
Ánh mắt Tiêu Hoài Nga lập tức trở nên sắc bén, nàng ấy đặt tay lên eo, khẽ động một cái, lập tức lấy ra một cây roi nhỏ, một giây sau nàng ấy cử động cổ tay rồi vung roi ra.
"Bang" một tiếng, động tác vừa nhanh vừa vang, thiếu nữ trước mặt bị đánh cho tái mét, kêu mấy tiếng thảm thiết, căn bản là đứng không vững.
Sau khi Tiêu Hoài Nga đánh xong, tựa hồ mới nguôi giận được một chút, thong thả ung dung nói: “Nói thử một chữ nữa xem?!”
Cánh tay nàng ấy run run, đã lâu không ra tay, thật là có chút mới lạ, lần này Chu Lan Nghi thật sự xui xẻo khi đụng vào nàng ấy, nơi này hoang dã ít người, làm việc cũng dễ dàng, so với lúc trước ở Tiêu gia, đối mặt với một đám khách còn khó khăn hơn nhiều, sẵn tiện đã như vậy rồi thì làm ầm ĩ lên, xem những người này đến đây để làm gì.
Sắc mặt Chu Lan Nghi tái nhợt không dám động đậy, Hàn Vinh Luân cũng bị dọa, kinh hãi lui về phía sau hai bước, sau khi phản ứng lại, vội vàng đỡ lấy Chu Lan Nghi: "Người không sao chứ?"
Chu Lan Nghi lắc đầu, sau khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra với mình, nàng ta ngơ ngẩn che cánh tay lại, chỗ vừa rồi mới bị roi quất đau đớn nói cho nàng ta biết tất cả đều là thật, nàng ta đã bị Tiêu Hoài Nga đánh!
Lúc này giọng Chu Trạch Cẩn vang lên: “Xảy ra chuyện gì vậy hả?!”
Mọi người nhìn lại, Chu Lan Nghi khóc lóc chạy tới: “Ca, nàng, nàng ấy đánh ta! Ôi ôi ôi…”
Chu Trạch Cẩn và Yến Thu Huyền đến làm Chu Lan Nghi nghĩ rằng mình tìm được chỗ dựa rồi, nàng ta khóc lóc chạy tới, làm Yến Thu Huyền sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, che bụng, ra vẻ cảnh giác nhìn cô em chồng.
Hài tử trong bụng nàng ta là cục vàng cục ngọc, không thể để cô em chồng lỗ mãng này đụng trúng được. Sắc mặt Chu Trạch Cẩn trở nên khó coi, nhìn muội muội, thấy nàng ta chỉ vào vị trí mình bị đánh khóc lóc mà kể lể, sắc mặt càng khó coi, hắn nhìn về phía mấy người bọn họ, trầm giọng nói: “Tiêu cô nương, không biết xá muội ta làm gì mà làm ngươi động thủ? Dù sao xá muội cũng là Quận chúa mà bệ hạ đích thân phong cho!” Yến Thu Xuân đến sau nên khó nói giúp được gì, bởi vậy nên chỉ có thể im lặng đứng chờ một bên.
Tiêu Hoài Nga lạnh lùng nói: “Hàn Vinh Luân mạo phạm ta, quận chúa lại trách cứ là ta câu dẫn hắn, như thế khác nào là làm nhục người khác bằng lời lẽ, chẳng lẽ không nên đánh sao? Nếu là 5 năm trước, ta định sẽ đánh nàng ta đến mức phải kêu cha gọi mẹ, lúc này chỉ mới hạ có một roi, vẫn là nể mặt nàng ta lắm rồi!”
Chu Trạch Cẩn nhìn về phía Chu Lan Nghi, thấy nàng ta có hơi chột dạ, nhưng càng có biểu hiện ủy khuất: “Ca, là nàng ấy đánh ta, ta là Quận chúa kia mà!”
“Câm miệng!” Chu Trạch Cẩn nghe xong thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội quát lớn.
Chu Lan Nghi nghẹn khuất dậm chân một cái, trợn mắt lên nhưng không lên tiếng nữa. Chu Trạch Cẩn rất bất đắc dĩ, ngay từ đầu hắn ta đã không muốn mang muội muội đến đây, nếu không phải lúc ra ngoài tình cờ gặp phải thì sao có thể nháo thành bộ dạng này, làm phá hỏng chuyện của hắn ta, Chu Trạch Cẩn nhìn thoáng qua Hàn Vinh Luân, sắc mặt tối sầm.
Người sau sợ hãi lảng tránh ánh mắt hắn ta, cúi đầu không dám nhìn hắn ta. Chu Trạch Cẩn thầm mắng một tiếng, chắp tay bồi tội: “Là xá muội nói năng lỗ mãng, mong Tiêu cô nương chớ trách.”
Tiêu Hoài Nga cười lạnh: “Trách thì thật ra ta cũng không trách, chỉ là vị công tử mà thế tử mang đến thực sự có chút chán ghét, không thể tin được đường đường là thế tử Tấn Vương mà lại kết giao với một người không hiểu quy củ như vậy, thật là làm người ta được dịp mở rộng tầm mắt mà!”
Tiêu Hoài Nga vừa nói xong, sắc mặt Chu Lan Nghi lập tức tối sầm lại, tức giận muốn phản bác.
Nhưng không chờ nàng ta phản bác, Chu Trạch Cẩn đã lạnh lùng nói: “Hàn Vinh Luân! Lời Tiêu tiểu thư nói là thật sao? Ngươi thân là người đọc sách vậy mà đến lễ nghi cơ bản cũng không hiểu sao?!”
Hàn Vinh Luân không dám hé răng từ nãy giờ, quyết định khom người tiến lên: “Bẩm thế tử, là tại hạ sai, tại hạ sinh ra ở Vụ Thành, trước đây Tiêu tướng quân nhiều lần xuất chinh đi ngang qua Vụ Thành nhưng tại hạ vẫn luôn không có dịp được gặp mặt. Hiện giờ gặp được tỷ tỷ Tiêu tướng quân, ta nhất thời kích động muốn cầu một ân điển, có lẽ bởi vậy mà mạo phạm Tiêu tiểu thư, mong thế tử, Tiêu tiểu thư thứ tội.”