Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 362:




Chờ nghe xong, nàng ấy tức giận nói: “Uổng cho hắn là người đọc sách!”
Yến Thu Xuân yên lặng nói: “Muội còn nghĩ tỷ đã sớm biết phẩm chất của hắn rồi chứ.”
Triệu Thục Hoa cắn răng: “Ta không ngờ hắn có thể hư hỏng tới mức như vậy! Thật không hổ danh là đệ đệ ruột của huynh trưởng hắn!”
Câu dẫn nữ hài ư, hắn đây là có ý đồ gì? Còn không phải là vì Tiêu gia sau lưng nàng ấy à? Nếu không hắn còn chưa thấy mặt Tiêu Hoài Nga, làm gì đến nỗi vừa gặp đã yêu? Thân là nam tử, hắn đã chiếm hết tiện nghi rồi mà còn không biết đủ, lợi dụng nữ nhân là đáng giận nhất.
Là một người đã từng bị lợi dụng, Triệu Thục Hoa cũng đồng cảm như bản thân mình vậy, may là Tiêu Hoài Nga đủ thông minh để nhìn ra điều đó. Yến Thu Xuân gắp cho nàng ấy một cái bánh bao tôm, cười nói: "Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, hôm qua tỷ ấy còn đánh cho Chu Lan Nghi một trận, thật đúng là lợi hại."
Triệu Thục Hoa nghe những lời này, lửa giận mới dịu đi một chút. Tiêu Hoài Nga cười đắc ý.
Yến Thu Xuân nói: “Tối hôm qua hơn nửa đêm, Chu Trạch Cẩn có tới đây tìm muội.”
“Cái gì!” Triệu Thục Hoa hít sâu một hơi, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến đổi, liều mạng nháy mắt về phía Yến Thu Xuân.
Đại cô nương to gan này, ngồi bên cạnh muội chính là chị dâu của muội đấy! Sắc mặt Tiêu Hoài Nga cũng tối sầm lại: "Hắn có ý gì? Hắn có coi Tiêu gia ta ra gì không? Vậy mà lại dám làm ra chuyện như vậy!"
Yến Thu Xuân ăn xong trứng luộc, rồi lại ăn sủi cảo tôm, sủi cảo tôm có vị mặn nhẹ, bên trong là một con tôm không lớn lắm, nhưng tổng thể hơi nhạt một chút, nàng chấm nó với nước tương mới cho vào miệng, vị mặn mặn thơm ngon lập tức tràn ngập trong khoang miệng, nàng bình tĩnh nói: “Hắn ta đang thử muội, muốn cân nhắc biện pháp tốt nhất để đối phó Tiêu gia, sợ muội để lộ bí mật."
Tiêu Hoài Nga vội hỏi: “Biện pháp gì? Muội biết à?”
“Hắn đã xếp người vào Hộ Bộ, bên phụ trách quân lương cũng có người của hắn, khả năng cao nhất chính là động tay động chân vào quân lương, có lẽ sợ muội biết những chuyện này nên mới tới thử muội. Tỷ nhớ nhắc nhở người nhà, mặc kệ có hay không cũng phải kiểm tra cẩn thận, chuẩn bị trước phương án để đề phòng họa ập vào người!" Yến Thu Xuân cười nói.
Vốn dĩ nàng còn đang không biết phải nhắc nhở bọn họ thế nào, nàng mới tới đây được một năm, lúc đó Tiêu Hoài Thanh đã xuất chinh nên nàng không thể biết được kế hoạch này.
Nhưng bây giờ Chu Trạch Cẩn đã lấy cớ đó để thử nàng, nàng có ngốc mới không dùng. Đối với Tiêu gia mà nói, về phương diện này bọn họ tuyệt đối thận trọng, mặc kệ có xảy ra hay không, nhất định phải ưu tiên quân lương hàng đầu, cho dù cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được quân lương, bọn họ cũng phải có chuẩn bị trước. Hiện tại Tiêu gia đã có tư cách làm những chuyện này. Tiêu Hoài Nga nghiêm túc gật đầu, hành quân đánh trận là chuyện trọng đại không thể lơ là: “Hai ngày nữa ta sẽ về nói với mẫu thân và ca ca.”
Nàng ấy mang tin tức này về, chắc sẽ không bị nương nàng ấy nhốt ở bên cạnh đâu nhỉ?
Hai mắt Tiêu Hoài Nga mơ hồ trong giây lát.
Gánh nặng trong lòng Yến Thu Xuân được cởi bỏ, nàng vui vẻ gắp một miếng sủi cảo tôm bỏ vào miệng.
A, quên chấm nước tương rồi, hèn gì miếng này hơi nhạt.
Sau khi do dự hai giây, nàng cầm chén nước tương lên húp vài giọt. Tuyệt vời rồi!
Tiêu Hoài Nga và Triệu Thục Hoa: “… A Xuân, hãy nhớ cho kỹ, dù sao muội cũng là nữ hài tử!”
*
Tiêu Hoài Nga nghĩ rất tốt, nhưng thật không may, khi nàng ấy về Tiêu gia, Tiêu phu nhân đã giữ nàng ấy lại.
Tiêu phu nhân thấy nữ nhi của mình đã chịu ra ngoài đi chơi, vậy tất nhiên là cũng đã buông bỏ sự không thích và khó chịu đối với vết sẹo trên mặt mình, như vậy con bé cũng có thể thử đi xem mắt một chút, nếu coi trọng thì có thể lập gia đình rồi.
Trước đây, Tiêu phu nhân đã muốn cho nữ nhi mình thành hôn, nhưng những đối tượng được làm mai trước đó không có kẻ nào làm bà ấy vừa mắt nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Dù cưng chiều nữ nhi đến đâu thì bà ấy vẫn là một người phụ nữ lớn lên trong xã hội phong kiến, dù thế nào thì bà ấy vẫn mong nữ nhi của mình có thể lấy chồng lập gia đình sinh con đẻ cái. Dù không có nam nhân thì sau này con bé cũng sẽ không cô đơn.
Con của tỷ muội dù có tốt đến đâu cũng không phải con ruột của mình, khó mà giống mẹ con được.
Trước đây không có ứng cử viên thích hợp, nhưng không có nghĩa là bây giờ không có, vì thế nàng ấy đã bị giữ lại.
Đông Đông truyền tin cho Yến Thu Xuân nói: “Tiểu cô cô thật đáng thương, bị nãi nãi bắt trang điểm, không nghe lời còn bị đánh!”
Yến Thu Xuân mân mê những chiếc vỏ đã được làm sạch, gật đầu trong sợ hãi, may mà Tiêu phu nhân luôn đối xử dịu dàng với nàng, nếu không nàng cũng không dám vào cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.