Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 378:




Triệu Thục Hoa liếc nhìn Yến Thu Xuân, nàng ấy đã nhìn thấy một bộ dạng quen thuộc vào buổi sáng nhưng bây giờ nàng ấy vẫn chưa thôi kinh ngạc, trong mắt Triệu Thục Hoa đột nhiên lộ ra một tia ghen tị khó thấy, nàng ấy có chút do dự nói với Yến Thu Xuân: “Không có chuyện gì to tát cả. Chỉ là ta đột nhiên có dự cảm không lành thôi.”
“Hả? Về chuyện gì vậy tỷ? Nói cho muội nghe đi, dù sao muội cũng đang rất buồn chán.” Yến Thu Xuân nhìn Triệu Thục Hoa, nàng ấy hẳn là không quan trọng lời này đâu, nàng cười nói.
Nàng thật sự rất buồn chán, phải ở trong phòng một hồi lâu ơi là lâu để đợi mọi chuyện kết thúc, muốn ra ngoài thật không dễ dàng.
Thấy vậy, Triệu Thục Hoa nói: "Muội có còn nhớ Hàn Vinh Luân không?"
Yến Thu Xuân gật đầu: "Muội nhớ chứ, hắn bị làm sao vậy? Muội nhớ hình như hắn đã gia nhập Tấn Vương phủ?"
Triệu Thục Hoa cười khẩy: "Bây giờ không phải Tấn Vương đã tàn rồi sao? Hắn ta làm phu quân tương lai mà con gái Tấn vương sủng ái cũng bị liên lụy theo, thân bại danh liệt. Hắn còn mặc một thân áo trắng nhìn mà sợ, lúc ta đứng ở cửa, hắn nói rằng ca ca hắn còn nhớ ta, rồi cái gì mà không phải ta thì sẽ ở vậy cả đời, hắn sẽ đuổi hết đám phi tần ở nhà đi, van xin ta trở về... "
“Phụt!” Yến Thu Xuân bật cười.
Đông Đông và những người khác tuy còn nhỏ nhưng lớn lên trong môi trường như vậy, nghe gì cũng hiểu, chúng nghe câu nói đó xong đều phải bật cười: “Vô dụng quá!”
“Kẻ đó thật xấu xa!"
Triệu Thục Hoa đờ đẫn nói: "Đúng vậy, thật đúng là ngu ngốc, hắn thật sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Ta đã chửi cho hắn một trận rồi mà vẫn không vừa lòng. Tức chế.t mất, ta kêu người đuổi hắn đi cho khuất mắt rồi. Hừ, dù vậy ta vẫn thấy bực tức lắm. Ngày đẹp trời như vậy mà lại gặp phải hắn, quả là quá xui xẻo rồi mà!”
Nàng ấy thực sự nghĩ như vậy. Vốn dĩ, với tư cách là người thân và bạn bè của Yến Thu Xuân, nàng ấy không nên xuất hiện trong dịp như này với thân phận là một nữ nhân đã hòa ly, rất nhiều người kiêng kỵ điều này.
Chỉ là Yến Thu Xuân vốn chẳng hề quan tâm đến điều này, nhiều lần nàng đã nhấn mạnh rằng nàng coi nàng ấy như người thân nên nàng ấy nhất định phải đến chúc phúc cho Yến Thu Xuân.
Trước khi đến đây, Triệu Thục Hoa còn đặc biệt tắm rửa rồi thắp một nén hương, nàng ấy không muốn để mình trở thành gánh nặng cho A Xuân. Ai có thể ngờ rằng vừa tới cửa đã gặp phải tên xui xẻo Hàn Vinh Luân, nàng ấy thật sự cảm thấy vô cùng kinh khủng!
Yến Thu Xuân lại tỏ ra vui mừng khôn xiết: "Cái này không phải có nghĩa là mọi chuyện đã tốt rồi sao? Hiện giờ hắn cũng không thể làm phiền chúng ta nữa. Chỉ cần chúng ta bày ra thái độ dứt khoát thì hắn chẳng thể làm gì nữa! Yên tâm, ở đây đã có muội bảo vệ tỷ!” Triệu Thục Hoa lúng túng trong giây lát, nàng ấy thử nghĩ về mọi chuyện theo cách nghĩ của Yến Thu Xuân, thực sự, nếu nàng ấy không để tâm đến người này thì hắn cũng chẳng thể làm gì nàng ấy.
"Muội nói rất đúng! Ta không nên bởi vì đám người vô dụng này mà tức giận!" Triệu Thục Hoa chỉnh lại quần áo, rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống: "Kết hôn cảm giác như nào?" “Cũng không tệ.” Yến Thu Xuân mỉm cười.
Mặc dù nàng vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng Yến Thu Xuân đã quá quen thuộc với nhà họ Tiêu nên nàng không có chút lo lắng nào, chỉ có hơi lo lắng khi sắp phải đối mặt cùng Tiêu Hoài Thanh trong thân phận nương tử của chàng.
Triệu Thục Hoa cũng hiểu, nàng ấy tỏ vẻ ghen tị nhìn Yến Thu Xuân: "Ngưỡng mộ muội thật đó! Được gả cho một gia đình như Tiêu gia thật là hạnh phúc mà!”
Yến Thu Xuân mím môi mỉm cười rồi gật đầu đồng ý. Nàng đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi được gả cho Tiêu Hoài Thanh!
Triệu Thục Hoa nhớ ra điều gì đó, gõ đầu nàng, nàng ấy nhìn mấy đứa trẻ: "Ăn no rồi thì ra ngoài đi, trời cũng đã khuya, nên đi ngủ rồi, phải để tân nương nghỉ ngơi chứ!”
Bọn người Uyển Nhi cũng đã mệt mỏi, chúng hưng phấn cả ngày trời rồi, bốn đứa nhỏ đều gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi trước."
Sau đó từng đứa trẻ lần lượt rời đi.
Yến Thu Xuân thắc mắc nhìn nàng ấy.
Triệu Thục Hoa đỏ mặt đi tới bên cạnh nàng: "Sắp phải động phòng rồi đó, muội có tí kiến thức nào chưa?"
Yến Thu Xuân đột nhiên đỏ mặt, ho nhẹ, nàng ngập ngừng gật đầu: "... Muội có."
Triệu Thục Hoa: "???"
Nàng ấy sửng sốt: "Làm sao muội biết?!"
Yến Thu Xuân mỉm cười không nói, đương nhiên nàng biết bởi vì nàng đến từ thế giới hiện đại! Thời đại hiện đại thì chuyện này sớm đã không còn là chuyện cần phải lén lút thảo luận nữa.
Triệu Thục Hoa thất vọng rũ vai xuống, nàng ấy vẫn muốn nói với Yến Thu Xuân về điều này, tối qua nàng ấy đã quên phải dặn dò Yến Thu Xuân, hôm nay nàng ấy cũng bận rộn không có thời gian trò chuyện riêng, nên chỉ có thể tranh thủ chút thời gian này.
Nếu như Yến Thu Xuân đã biết thì nàng ấy cũng không cần nói gì thêm nữa: "Vậy thì ta cũng không có gì phải dặn dò nữa. Cũng muộn rồi, ta đi trước đây, A Xuân, muội nhất định phải sống thật vui vẻ đấy nhé!"
Nàng ấy nói câu cuối rất cẩn thận, trong mắt còn mang theo cả sự mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.