Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 61:




Người tiễn hắn trở về vừa mới đến đã không dám ở lại thêm mà rời đi.
Duy nhất chỉ có bé trai bảy tuổi không hề cảm thấy nguy hiểm, chỉ cảm thấy hôm nay hắn có ký ức vui vẻ nhất, hắn vui vẻ chạy về phía phụ mẫu.
Mà phế thái tử và phế thái tử phi đều không ngủ mà trông ngóng.
Nghe thấy động tĩnh, hai người vội chạy ra nghênh đón, chỉ thấy gương mặt gầy gò của con trai lộ vẻ hưng phấn, hai tay ôm chặt một hộp cơm to: "Cha nương! Đây là A Xuân tỷ tỷ nhà bằng hữu của con đưa cho, hai người mau nếm thử đi, ngửi rất thơm, thơm hơn những món con từng ăn!"
Hai người đều cười, phế thái tử phi dẫn con trai vào nhà, cười nói: "Nương không thích ăn, con giữ lại ngày mai ăn đi."
Chu Chiêu Hoàn kinh ngạc nhìn mẫu thân, hắn vội mở hộp cơm, đưa thức ăn tỏa ra mùi thơm nồng nàn đến trước mặt nàng như hiến vật quý: "Món này thật sự rất ngon!"
Sao có người không thích thức ăn ngon chứ?
Phế thái tử phi vẫn lắc đầu cười, kiên quyết từ chối món này.
Chu Chiêu Hoàn không rõ ràng lắm nhìn phụ thân, lần trước phụ thân ăn rồi cũng nói ngon. Vốn tưởng cha sẽ nhận ý tốt của mình, ai ngờ hắn chỉ lắc đầu: "Cha ăn rồi, đủ rồi, con để ngày mai ăn đi, đến lúc đó nương của con hâm lại cho con."
"Vâng." Chu Chiêu Hoàn cảm thấy đáng tiếc, món ngon này không thể nào chia sẽ cho ngươi thân nhất. Cảm giác khó chịu khiến hắn thở dài một hơi, chợt nhớ ra gì đó lại lấy một món đồ sền sệt ra khỉ tay áo, giọng nói non nớp lại có vẻ thân thiết: "Món này cũng ngon, gọi là sườn xào chua ngọt, cho rất nhiều đường, chua chua ngọt ngọt, con lén giấu đi cho hai người đó." Hắn nói chuyện không hề ngại ngùng, chia sẻ với Đông Đông một phần, sườn xào chua ngọt không còn nhiều. Song, hắn không nỡ ăn hết, đây lại không phải đồ của hắn, nên hắn không tiện nói muốn xách về.
Vì thế khi ăn miếng cuối, hắn không nhịn được lén giấu một phần trong tay áo, muốn mang về cho cha nương nếm thử.
Hai người nhìn món gà nướng ngon miệng không phản ứng, giờ phút này hơi thở như ngừng lại.
Dựa vào ngọn đèn yếu ớt, ánh mắt bọn họ cùng nhìn vào đồ vật được nâng trên bàn tay nhỏ.
Món kia rất dính, lúc này tay nhỏ nâng lên dinh dính có thể kéo ra giữa các ngón tay. Trên quần áo không có miếng vá của nhi tử bảo bối chắc chắn đã dính đầy nước đường đọng. Nhưng hắn không quan tâm, vì chắc chắn cha nương chưa từng ăn những món ngon này. Cả nhà bọn họ bị giam trong cung điện tù túng này nhiều năm như thế, ngoại trừ hắn, cha nương không được đi ra ngoài, càng đáng thương hơn.
Nhưng thật ra, mặc dù chưa từng được ăn đồ ngon như thế như bọn họ đã dùng món tốt hơn, huyết yến cực phẩm, quả vải tươi rói, sườn chua ngọt là gì chứ?
Sự yên lặng và u ám cùng xuất hiện trong cung điện rách nát này.
Hơi thở của nữ nhân trở nên kìm nén, nam nhân thì chậm rãi đưa tay cầm món sườn xào chua ngọt nhi tử xem như của quý đem về cho bọn họ, chậm rãi đưa vào miệng.
Sườn xào chua ngọt đã lạnh hơi cứng, hơi dính, còn vị mặn của mồ hôi trong lòng bàn tay con trai, cảm giác không ngon. Nếu là năm năm trước, chắc chắn hắn không thèm nhìn qua, nhưng bây giờ hắn lại trân quý hơn bất cứ thứ gì.
Ăn xong, hắn hỏi: "A Hoàn, con có muốn rời khỏi nơi này không?"
Chu Chiêu Hoàn cảm thấy cảm xúc của cha nương không đúng, vô thức nhào vào lòng mẫu thân. Bỗng nhiên phụ thân hỏi, đầu óc hắn ong ong lên, khẽ nói: "Chúng ta có thể rời đi sao?"
Nhân dịp sinh thần Đông Đông, trong phủ náo nhiệt mấy ngày liền nhưng sau bữa tiệc, không khí trong phủ lại trở về vẻ yên lặng vốn có.
Công việc làm ăn của Yến Thu Xuân cũng khá tốt, những chiếc bánh nàng đã làm khiến bọn trẻ con ăn một lần là nhớ mãi, hơn nữa điều kiện gia cảnh của những đứa trẻ đó rất tốt nên đã cử đầu bếp đến học công thức của Yến Thu Xuân.
Tất nhiên như vậy sẽ phải trả học phí, mấy ngày nay nàng mở một lớp dạy học nhỏ đã thu được mấy trăm lượng tiền học phí!
Trong vòng hai ngày, Tạ Thanh Vân nói với Yến Thu Xuân rằng cửa hàng gà rán mà nàng lên kế hoạch đã được chuẩn bị.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, nếu muốn hạ giá gà để thu hút đông khách hàng thì không thể mua gà với giá rẻ, vậy nên cửa hàng phải đợi đến năm sau mới có thể khai trương.
Nếu là ở thời hiện đại chỉ cần có thức ăn công nghệ cao hiện đại là có thể cho gà ăn hơn một tháng từ khi sinh ra đến khi xuất chuồng, nhưng đây là thời cổ đại, lấy đâu ra vật phẩm như vậy chứ, nếu cứ chăn nuôi bình thường cũng phải mất ít nhất ba tháng trời.
Ở đây cũng phải tính toán tổn phí, thời cổ đại có thể ăn được loại thịt không có mùi tanh rất ít, giá một con gà nguyên con khoảng 80 văn tiền, gà trống rẻ hơn một chút nhưng không kém bao nhiêu. Gà nướng nguyên con dùng để mở quán là gà to bằng nửa con, giá rẻ hơn một chút cũng phải 50 văn tiền.
Nếu tính cả phí xử lý thì chỉ những người khá giả mới có thể mua được. Nếu cứ như này thì thức ăn nhanh và đồ ăn nhẹ đều không bán được. Ngay cả khi có bán được, kiếm được tiền thì số tiền ấy cũng không nhiều như Yến Thu Xuân đã lên kế hoạch. Vì vậy, trước hết phải giảm giá gà xuống hợp lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.