“Đó là cái gì?” Đông Đông ngơ ngác mở mắt.
"Một món ăn ngon!" Yến Thu Xuân nói.
Đông Đông tỏ ra rất thích ăn, lập tức nói: "Vậy đệ sẽ giúp tỷ!"
Uyển Nhi cũng vui vẻ giơ tay: "Muội cũng muốn giúp!"
"Được..." Yến Thu Xuân mỉm cười đồng ý.
Lời còn chưa dứt, đã có người chạy tới nói: "Tiểu thư, thiếu gia, Bình Nghiêm thiếu gia đã trở lại!"
“Ca ca trở về?” Uyển Nhi kinh ngạc tràn ngập, âm thanh so với bình thường lớn hơn rất nhiều, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, cô bé cũng không để ý vừa rồi mới nhận lời giúp đỡ Yến Thu Xuân, Uyển Nhi vội vàng muốn chạy ra ngoài nhưng cô bé vẫn kịp nhớ đến bản thân đã hứa với nàng điều gì đó nên mới đi được hai bước Uyển Nhi vội quay lại nói với Yến Thu Xuân: "A Xuân tỷ, ca ca muội đã trở về, muội qua đó gặp ca ca trước, thật xin lỗi vì đã thất hứa với tỷ."
Yến Thu Xuân cười nói: "Không sao, có những việc cần ưu tiên hơn, muội mau đi đi."
“Dạ vâng!” Uyển Nhi ôm váy chạy lon ton chạy đi. Yến Thu Xuân mỉm cười nhìn, khi cúi đầu xuống, nàng thấy bên cạnh mình có một đứa trẻ bất động, Yến Thu Xuân tò mò hỏi: "Đông Đông, sao đệ không đi?"
Đông Đông cay đắng nói: "Đệ không muốn đi." . Google trang này, đọc ngay không q𝓾ảng cáo ﹟ TrUmTr𝓾yen﹒V𝙉 ﹟
Trên khuôn mặt đầy thịt đó có một loại sợ hãi từ trong lòng, cậu bé lắc đầu phản kháng, thở dài: “A Xuân tỷ, lát nữa để Thủy Mai dừng lại ở cổng viện, nếu có người đến tìm đệ, tỷ nói cho hắn biết đệ không có ở đây được không?” Yến Thu Xuân thậm chí còn ngạc nhiên hơn: "Tại sao vậy?"
Đông Đông vẻ mặt đau khổ, không muốn nói ra. Yến Thu Xuân bày tỏ sự hiểu biết của nàng về điều này nhưng ngay cả trẻ em cũng sẽ có bí mật, vì vậy nàng không ép buộc Đông Đông, nàng để Thủy Mai đợi ở cửa như lời cậu bé nói rồi mang người giúp việc nhỏ này vào bếp nấu ăn.
Bây giờ vừa lúc sắp chiều tối, cũng là lúc ăn tối. Hai người vào bếp, Yến Thu Xuân muốn nấu món thịt lợn viên chiên giòn, vì vậy nàng đã cắt thịt lợn và tẩm ướp trước. Bây giờ chỉ cần làm một ít sốt để phủ lên thịt đã ướp và cho vào chảo dầu.
Trong khi Yến Thu Xuân đang bận rộn thì Hứa ma ma giúp nàng nhóm lửa. Nước sốt không được điều chỉnh theo ý muốn, cần thêm trứng và hạt tiêu chiên, để hương vị trực tiếp từ trong ra ngoài. Sau khi chảo nóng, một lượng lớn dầu được cho vào, đợi một lúc sau, ba người cầm ba đôi đũa đứng trước bếp, bắt đầu lăn các dải thịt vào bột, sau đó cho vào chảo dầu. Điều này được thực hiện để cố gắng phân chia càng nhiều thịt càng tốt như vậy sẽ không có chuyện một chiếc chiên gần hết, còn chiếc sau vừa đặt xuống, đến lúc lấy ra chiên lại vỏ không đủ giòn.
Những viên thịt lợn tẩm ướp vốn có màu hơi sẫm, sau khi lăn trong bột đã chuyển sang màu vàng nhạt, khi cho vào chảo dầu sẽ lập tức vang lên tiếng “Zizizi…”.
Nhưng sau một thời gian, thịt thành hình, phần bột xung quanh phồng lên do chiên, lúc nào cũng nổi lên lăn tăn trên mặt dầu, màu sắc cũng dần thâm lại. Khi ngày càng có nhiều thứ trong chảo dầu, các viên thịt không thể lắc tự do và lúc này, chúng có thể được vớt ra từng miếng một. Viên thịt giòn bán thành phẩm vớt ra có màu nhạt hơn một chút, để một thời gian, sau khi nguội mới chiên lại trong chảo dầu.
Khi nó được lấy ra một lần nữa và đặt sang một bên để kiểm soát dầu, màu sắc tổng thể của nó đã hơi vàng đậm hơn và nó chỉ giòn từ bên ngoài. Lúc này miếng thịt hơi giòn và chưa có nhiều mùi thơm. Tuy không quá bắt mắt nhưng hương vị thì trên cả tuyệt vời.
Đông Đông - người từ lâu đã tin tưởng vào tay nghề của Yến Thu Xuân cũng đã rất nỗ lực để giúp đỡ, khi mọi việc kết thúc, cậu bé đang háo hức quan sát từ bên cạnh: "Khi nào đệ có thể ăn món này vậy tỷ tỷ?"
Từ ma ma nhắc nhở: “Thịt mới được lấy ra, còn nóng lắm, thiếu gia hãy chờ một chút nữa.”
Bà ấy thuyết phục được Đồng Đông, nhưng không thuyết phục được Yến Thu Xuân. Từ ma ma dở khóc dở cười, bưng đĩa bước ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hai con người này không sợ bị phỏng sao!"
Đông Đông ghen tị liếc nhìn nàng, đi theo sau Hứa ma ma, Yến Thu Xuân phải đi chậm lại, bởi vì món này vừa mới ra khỏi nồi thực sự rất nóng, một khi đã cho vào miệng, chỉ cần chạm vào răng là có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ. Nhưng may mắn là bây giờ thời tiết lạnh, Yến Thu Xuân đi ra khỏi phòng bếp, đứng trong gió lạnh một lúc, nhiệt độ vừa phải, khi ăn lại phát ra tiếng “rôm rốp” nhẹ, miếng thịt nhỏ giòn tan, cắn mở, và một luồng hơi nóng từ bột nhào trào ra, xộc thẳng vào môi và răng đã chờ đợi từ lâu với cảm giác dịu dàng nhưng không hề khô rát. Nhai xong, vị bùi bùi của hạt tiêu cùng với độ giòn của bột khiến đầu lưỡi cảm nhận được một làn sóng kích thích ban đầu, sau đó ngay lập tức được xoa dịu bởi vị mặn và mịn của thịt ba chỉ.
Yến Thu Xuân cắn một nửa miếng thịt giòn, nhưng chỉ cắn hai miếng, cảm thấy nó đã hết, chỉ còn lại một chút vị tê tê trong miệng, nàng ném nửa còn lại vào miệng, "Rốp rốp!" Âm thanh xuất hiện, điều này cũng mang lại cho nàng sự hài lòng.