Ăn xong một cái, nàng bước nhanh đến nhà ăn. Lúc này, Đông Đông đang ôm bụng, dùng mặt bánh bao hấp tấp thổi thổi "phù phù...", sắp xong rồi, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m liếm, sau đó mặt nhăn lại, như bị kích thích bởi mùi thơm.
“Oa, cái này cũng ngon!” Cậu bé cắn một miếng, ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn vài miếng, Đông Đông ăn miếng thứ hai.
Yến Thu Xuân ngăn cậu bé lại: "Chờ một chút, ăn cái này đi, món này nhiều dầu mỡ quá, đệ chịu khó đợi món khác lên."
Đông Đông ngay lập tức ngây thơ chớp mắt, và nói một cách quyến rũ: "A Xuân tỷ, em cắn một miếng nữa đi! Một miếng nữa thôi!"
Yến Thu Xuân yên lặng buông tay ra: "Ăn đi."
Đông Đông vui mừng khôn xiết, bắt đầu ăn một cách vui vẻ, nhưng mới cắn được hai miếng, một giọng nói trong trẻo và chắc nịch từ cổng sân truyền đến: "Bình Chiến nhất định là ở đây, tránh ra, ta muốn vào!"
Đông Đông lắc lắc, miếng thịt giòn thứ hai mà cậu bé bí mật nhặt được rơi trở lại, Đông Đông kinh hãi nhìn.
Lúc này trong viện người thật sự ngăn cản không được đối phương tiến vào, cho nên chỉ trong chốc lát, một cái gầy gò đầu đội mũ ngọc, mặt hồng vận bạch bào đi tới. Yến Thu Xuân nghiêm túc, cậu bé nghiêm túc chào: "Chào dì Yến."
Giọng nói của thiếu niên trẻ trong trẻo và sáng sủa, vóc người không rắn chắc như Đông Đông, nhưng tư thế đứng cực kỳ thẳng tắp, động tác đi đứng có một sức quyến rũ nhất định.
Yến Thu Xuân xấu hổ vì âm thanh “dì Yến”, Đông Đông có một cái miệng ngọt ngào, cậu bé thường gọi thẳng là tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng gọi như vậy nên nàng đã quen với cách xưng hô này, đột nhiên hôm nay có người chào như vậy khiến nàng có chút tò mò. Người nhà Tiêu gia đều có dung mạo xuất chúng, chỉ nhìn hiện tại cũng có thể đoán được mười năm nữa sẽ có bao nhiêu người ngưỡng mộ thanh niên như ngọc trước mắt này đây.
Nàng cười nói: “Bình Nghiêm, đệ ăn chút gì đó đi, cũng đến giờ ăn tối rồi, đệ ở lại đây ăn cơm đi?”
“Đa tạ dì Yến có lòng tốt, hôm nay Bình Nghiêm mới trở về, còn chưa làm tròn đạo hiếu với tổ mẫu.” Cậu bé cười áy náy, giống như một người trưởng thành biết kiềm chế: “Bởi vậy Bình Nghiêm đến đây mời dì Yến và Đông Đông tới dùng bữa với gia gia."
"Vậy đệ đi đi, ta không đi." Yến Thu Xuân cười nói.
Khi một gia đình đoàn tụ, họ phải nói điều gì đó riêng tư, cả hai bên sẽ cảm thấy không thoải mái khi nàng đi, ngay từ ngày hôm qua, Tạ Thanh Vân đã nói với nàng ấy rằng con của tam tiểu thư đã trở về nên đã mời Yến Thu Xuân cùng dùng bữa nhưng nàng đã từ chối.
Trầm Bình Nghiêm hơi cong môi, gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn Đông Đông nãy giờ vẫn im lặng, trong mắt hiện lên một tia áp bức.
Đông Đông dường như biết mình trốn không thoát, thở dài, khum tay nói: "Đi thôi." “Đệ phải gọi ta là huynh trưởng!” Trầm Bình Nghiêm có chút khiển trách.
Đông Đông kìm lại, cậu bé như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng thành thật nói: "Huynh trưởng, đi thôi."
Khi đó Trầm Bình Nghiêm mới hài lòng quay đầu nói lời tạm biệt với Yến Thu Xuân.
Đông Đông rời đi, trước khi đi còn muốn đem tiểu thịt chiên giòn đi, nhưng còn chưa đưa tay ra, Trầm Bình Nghiêm ném một ánh mắt sắc bén nhìn qua, cực kì không tán thành: “Làm sao đệ có thể quá quan trọng vấn đề ăn uống như vậy chứ! Để xuống!"
Trong lòng Đông Đông tràn đầy thắc mắc.
Cậu bé lên tiếng bảo vệ hành vi của mình: “Thứ này rất ngon đấy, không tin huynh ăn thử xem?”
Trầm Bình Nghiêm lui về phía sau hai bước, sắc mặt âm trầm, mang theo một tia chán ghét: "Ta không giống đệ!”
Đông Đông tiếp tục cạn lời
Cậu bé tức giận trực tiếp dùng tay không gắp một miếng thịt giòn nhét vào trong miệng: "Đệ cứ ăn đấy!" Trầm Bình Nghiêm làm bộ mặt chán ghét, hai tay chắp sau lưng, cằm hơi hếch lên, sắc mặt căng thẳng, trầm giọng nói: "Tối nay đệ phải chép lại gia quy trước khi đi ngủ!"
Đông Đông vừa buồn bã vừa tức giận nhìn Trầm Bình Nghiêm, lời nói ấy với cậu bé như sét đánh ngang tai, một lúc lâu sau, cậu bé mới định thần lại rồi rời đi như một bóng ma.
Trầm Bình Nghiêm đi phía sau, trước khi đi còn không quên chào hỏi lịch sự. Yến Thu Xuân sững sờ tại chỗ.
Thủy Mai che môi cười nói: "Bình Nghiêm thiếu gia từ nhỏ lớn lên ở Trầm gia, ngài ấy rất chú trọng đến lễ nghi, yêu cầu của ngài ấy đối mọi thứ đều cao hơn người bình thường. Cô nương cẩn thận đừng đắc tội."
Yến Thu Xuân kinh ngạc ngậm miệng, ngầm khẳng định lời nói của mình.
Người ta nói rằng những người ở Trầm gia đều là những người nổi tiếng, họ rõ ràng là sống ẩn dật, nhưng họ được nhiều người biết đến, họ là gia đình được tất cả học trò trên thế gian này kính trọng, họ chắc cũng không bao giờ nghĩ rằng họ có thể dạy ra một đứa trẻ mới chín tuổi mà có uy lực như vậy.
Khác với trượng phu của tứ tiểu thư Tiêu gia, mặc dù trượng phu của tam tiểu thư Tiêu gia cũng là con rể do chính Tiêu gia chọn, nhưng vì truyền thống độc tôn của nhà họ Trầm nên phụ mẫu Trầm gia đã quyết định thỏa thuận trước khi kết hôn rằng đứa con đầu lòng sẽ thuộc về Trầm gia.
Khi đó Tiêu gia tâm tình không tệ, cũng không thiếu con cái, lại chỉ chọn một người con rể, sợ con gái đi lấy chồng sẽ bị ức h.i.ế.p nên mới đồng ý yêu cầu này.