Trầm Bình Nghiêm coi nàng như trưởng bối, nghe nàng nói, cũng không nói thêm gì, chỉ là lạnh lùng tìm một chỗ ngồi xuống, nếu không nhìn dáng người cùng khuôn mặt trẻ con kia, có thể nghĩ đó là một người lớn đang tức giận bởi một đứa trẻ không vâng lời.
Yến Thu Xuân không kìm được, khóe môi giật giật, nhưng nàng không dám ở đây nữa nên liền chạy vào phòng bếp, Uyển Nhi cũng vội vàng nói: "A Xuân tỷ, muội đi với tỷ."
Trên thực tế, các món ăn đã được chuẩn bị sẵn, không phải lo lắng về việc nguyên liệu bị biến chất trong mùa đông, chúng còn có thể được giữ tươi trong tuyết, lúc này rất dễ dàng bày lên khay và lấy chúng từng cái một.
Sắp xong rồi, Yến Thu Xuân nói: "Nào ngồi đi, tạm thời chúng ta đừng nói chuyện học hành, chúng ta chuyên tâm ăn cơm được không?"
Trầm Bình Nghiêm miễn cưỡng gật đầu, còn Đông Đông lập tức hồi sinh nhưng cậu bé vẫn nhìn ra ngoài để xác nhận rằng mình không nhìn thấy ai mới nói: “A Xuân tỷ, ta có thể để phần lại một chút thức ăn được không, A Hoàn không biết là có thể đến hay không, đệ muốn để lại một chút cho huynh ấy.”
“Được thôi.” Yến Thu Xuân cười gật đầu.
Nghe lời khẳng định của Yến Thu Xuân, Đông Đông cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, Đông Đông tìm một chỗ ngồi đối diện với Trầm Bình Nghiêm rồi ngồi xuống. Trầm Bình Nghiêm nhìn chằm chằm Đông Đông trong hai giây rồi cậu bé thở dài và miễn cưỡng ngồi xuống. Uyển Nhi cũng ngồi xuống giữa họ. Bàn tiệc nướng cho bốn người thì phù hợp hơn, tình cờ ở đây có ba trẻ em và một người lớn, nhưng mà Yến Thu Xuân buổi trưa đã ăn no, thịt lại không dễ tiêu, ăn nhiều cũng thấy mệt, vì vậy nàng nhường ghế để Thủy Mai và Hứa ma ma thay phiên nhau giúp họ nướng thịt, đồng thời chăm sóc sự an toàn của bọn trẻ trong suốt bữa ăn.
Bếp than hồng được nâng lên, tấm tôn được đậy kín, trên mặt nước đang rải những lát thịt tươi, vừa đặt lên bếp đã có tiếng thịt nướng “xèo xèo…”.
Vẻ mặt bất đắc dĩ trên khuôn mặt chàng thiếu niên lập tức biến mất thay vào đó là sự tò mò: “ Đây là đồ ăn sống sao?”
Thủy Mai cười giải thích: "Nướng xong là có thể ăn, trước mặt thiếu gia đều có gia vị, nếu cảm thấy hương vị không đủ, có thể nhúng gia vị." Trầm Bình Nghiêm nhìn chằm chằm vào miếng thịt được cắt trên vỉ nướng, đôi mắt cậu bé tràn ngập ánh sáng.
Thứ này thật mới lạ và thú vị!
Thủy Mai rất nhanh tay cho thịt vào, đầu tiên đem thịt ba chỉ vắt kiệt dầu, cho phần thịt khác vào bao quanh ba chỉ, sau khi tan hết mỡ, đổi màu là có thể ăn được. Thịt được thái mỏng, lửa than bên dưới cũng nồng nên chỉ vài giây là có thể ăn được. Đông Đông và Uyển Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, khi miếng thịt đầu tiên được gắp lên, ba đứa trẻ vô thức nín thở. Một khao khát âm thầm lan tỏa khắp chiếc bàn ăn nhỏ.
Thủy Mai lúc đầu nướng rất chậm rãi nhưng bị mấy người nhìn chằm chằm khiến nàng ấy có cảm giác hai tay cứng ngắc, Thủy Mai dở khóc dở cười nói: "Thứ này nướng rất nhanh chín, yên tâm là mọi người đều có phần!”
Trầm Bình Nghiêm nghiêng đầu và ho nhẹ: "Bình Nghiêm không vội, cứ gắp cho Uyển Nhi và Đông Đông trước đi."
Thấy vậy, Thủy Mai liền gắp cho Uyển Nhi một miếng rồi lại gắp miếng nữa cho Đông Đông. Uyển Nhi nở một nụ cười thật tươi nói lời cảm ơn rồi nhận lấy miếng thịt, cô bé chu cái miệng đáng yêu thổi thổi rồi đưa vào miệng thưởng thức. Khi hàm răng nhỏ cắn một miếng thịt nhỏ, nhấm nháp trong miệng, sau đó đôi mắt cô bé trở nên sáng ngời vui vẻ híp lại, tiếp tục ăn.
Đông Đông vẫn nhớ những bất bình trước đó, cậu bé cũng không muốn Bình Nghiêm nhường cho mình ăn thịt trước nhưng là về vấn đề ăn uống thì cậu bé khó lòng kiềm chế được vì vậy Đông Đông nở một nụ cười pha chút xấu hổ, thì thầm nói: “Đa tạ huynh”
Trầm Bình Nghiêm nhếch môi, lúc này trong bát của hắn đã có một miếng thịt.
“Xì!” Đông Đông cảm ơn xong, trực tiếp ăn miếng thịt bỏ vào miệng suýt nữa thì bị phỏng chế.t. Nhưng chẳng mấy chốc, nó thở dốc rồi cũng quen. Thịt đã được tẩm ướp gia vị, nêm nếm hơi cay mặn theo khẩu vị, thực ra không cần nêm thêm gia vị cũng đủ ngon, vì miếng mỏng, nhai không khó.
Sau khi ăn miếng thịt nóng hổi, dạ dày của Đông Đông nóng lên. Phương pháp ăn uống của Trầm Bình Nghiêm cũng giống như vậy nhưng có phần tinh tế hơn, thịt rất ngon, nhưng không biết vì sao, nó cũng rất mềm và dễ nhai, ngay cả răng của trẻ con cũng có thể nhai và ăn thuận lợi, thậm chí không Cảnh Nhiều thời gian dài, chỉ cần chớp mắt một cái là có thể thưởng thức món thịt siêu ngon này. Sau khi ăn miếng đầu tiên, cảm giác thèm ăn đã hoàn toàn được đánh thức. Mọi người nhìn miếng thịt tiếp theo với ánh mắt sắc bén.
Thủy Mai cười cười lòng thầm thấy việc nướng thịt này thật là căng thẳng. Nàng ấy không quen với việc nấu ăn nhanh như vậy!