Thủy Mai đặt đĩa xuống, gắp một miếng từ trên xuống đưa cho Đông Đông: “Đây là cô nương nói với thiếu gia, Đông Đông thiếu gia chỉ được ăn một miếng còn lại để phần A Hoàn, nếu thiếu gia ăn không hết có thể gói lại đem về nhà ăn dần dần. “
"Chà! A Xuân tỷ thật thiên vị!" Đông Đông phàn nàn.
Chu Chiêu Hoàn ngượng ngùng cười: “Cảm ơn A Xuân tỷ, cảm ơn Thủy Mai tỷ.” Cậu bé nhìn Đông Đông, đẩy đĩa về phía đó, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, huynh ăn không hết đâu."
“Không, cái này cho huynh, không sao, ngày mai đệ vẫn có thể ăn mà!” Đông Đông lại đẩy ra, sau đó hung dữ cắn miếng trứng cuộn trong tay anh.
Vị giòn ngọt như sữa tan trong miệng, những hạt mè đen như một bất ngờ nho nhỏ, nếu chẳng may cắn phải sẽ vỡ ra trong miệng, nhai xong, miếng chả trứng chuyển sang vị ngọt thanh khiến người ăn cảm thấy thích thú. Chu Chiêu Hoàn cũng gắp một miếng ăn, cậu bé chỉ húp hai miếng, lại bày tỏ sự ghen tị với bạn tốt của mình: “Đông Đông, đệ thật hạnh phúc!” . Xi𝓃 hãy đọc 𝑡r𝒖yệ𝓃 𝑡ại + 𝖳R𝗨𝑴𝖳R𝗨𝘠 ỆN.𝙑𝓃 +
Đông Đông gãi gãi mặt, nhếch mép cười gật đầu: "Ừ!"
Chu Chiêu Hoàn sau khi hâm mộ cũng cười, ghé vào lỗ tai Đông Đông, đỏ mặt nói: "Ta hiện tại rất vui vẻ!"
Lần trước muốn ra ngoài, phụ thân nhốt cậu một mình trong nhà hồi lâu mới đồng ý, thật lâu sau mới có người tới đón. Cậu bé bị giao cho người khác, người đó rất cẩn thận, thậm chí còn sợ hãi dắt Chu Chiêu Hoàn đi đường, trở về cũng như vậy.
Lần này Chu Chiêu Hoàn lại đề nghị ra ngoài, phụ thân cậu không chút do dự trực tiếp đáp ứng, không cần như lần trước trốn trong cung lâu như vậy, trì hoãn một hồi lâu. Trời còn chưa tối, đã có người tới đón cậu bé, lúc Chu Chiêu Hoàn đi ra ngoài so với trước kia đã bình tĩnh hơn, không còn bộ dáng như một tên trộm.
Chu Chiêu Hoàn rất hài lòng với điều này, thỉnh thoảng cậu bé có thể ra khỏi thế giới nhỏ bé đó và ăn đồ ăn mà Đông Đông gửi đến đã là điều tuyệt vời nhất trên đời rồi! Ba giờ chiều ngày hôm sau. Buổi trưa mùa đông mặt trời trở nên rất ấm áp, Yến Thu Xuân nằm uể oải, bận rộn cả buổi sáng, bây giờ Yến Thu Xuân không muốn làm việc nữa nên nhờ Hứa ma ma giúp nàng làm bữa trưa.
Lúc này, trong Thái Học, trong lớp học, sư phụ đang miệt mài giảng bài còn học trò mỗi người một vẻ, bọn trẻ có chút mơ mơ màng màng, cái đầu nhỏ liên tục gật đầu.
Cho đến khi chuông reo, tất cả bọn trẻ đều phấn chấn, nhìn chằm chằm vào sư phụ với đôi mắt to đen láy, thầm cầu xin được tan học sớm! Thấy vậy sư phụ cười nói: "Các trò làm sao vậy?"
Một đứa trẻ nói với vẻ đầy mong đợi: "Bình Chiến sẽ mang đến cho chúng ta những món ăn ngon."
Chu Chiêu Cảnh - người không biết gì về điều này, trên mặt lập tức có chút thất vọng ném cho Đông Đông một ánh nhìn không hề dễ chịu. Nghe vậy, sư phụ theo bản năng nhìn sang, nghĩ đến những món điểm tâm mà Tiêu gia gửi đến Thái Học cho sư phụ, ông ấy hơi nhướng mày, cười hỏi: “Bình Chiến, sư phụ đã dạy con phải biết chia sẻ phải không?"
Đông Đông vội vàng đứng lên, chắp tay nói: "Thưa thầy, học trò vẫn luôn ghi nhớ điều đó!"
Cậu bé nói xong lại mím môi. Cậu bé nói với A Xuân tỷ rằng cậu bé sẽ mang điểm tâm cho các bạn cùng lớp, nhưng cậu bé chỉ nói vậy chứ không nói thêm gì nữa nên không biết lần này Yến Thu Xuân sẽ mang bao nhiêu nữa, nếu không đủ thì cũng không biết phải làm sao nữa. Chỉ nghĩ về điều này thôi đã thấy đau lòng rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của đứa trẻ cũng thuận theo suy nghĩ của mình mà lộ ra vẻ sinh động, thấy vậy sư phụ cười hiền từ: "Được, học xong các con có thể nghỉ ngơi."
“Chào sư phụ!” Tiếng trẻ con còn non nớt vang vọng khắp phòng học, sau đó lũ trẻ reo hò chạy tới nhà ăn.
Chu Chiêu Cảnh đi chậm một bước, cậu bé đi ngay trước mặt Đông Đông, khi người trước đi ngang qua, cậu bé quay lại nhìn người phía sau và cắn ngón tay muốn nói gì đó nhưng lỗ tai lại đỏ bừng như xấu hổ nên Chu Chiêu Cảnh nén lại chỉ dám lén lút rên rỉ.
Đông Đông nhìn Chu Chiêu Cảnh tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng rồi Đông Đông mặc kệ nó và vui vẻ bước đến nhà ăn. Khi họ đến nhà ăn, bọn trẻ còn cổ vũ to hơn nữa, vì vậy ngoài những hộp cơm do cung nhân của mình gửi đến thì nha hoàn của Đông Đông còn mang đến một hộp thức ăn lớn. Hộp thức ăn to như vậy hẳn phải chứa rất nhiều thứ! Chắc hẳn những thứ đó phải ngon lắm đây! Chỉ là cung nhân không trực tiếp mở ra phân phát, mà họ mở ra xong liền đưa cho Đông Đông: “Nô tỳ trong phủ đưa tới nói rằng đây là phần mà Yến cô nương gửi tới cho các đồng học của Đông Đông.”
Nghe tới đây tất cả học trò trong nhà ăn liền nở nụ cười với ánh mắt tràn đầy háo hức. Khi hộp thức ăn được mở ra trong đó tràn đầy mùi thơm và những loại thức ăn trông vừa độc đáo vừa thú vị. Mùi thơm tới nỗi ai ngồi xa cũng có thể ngửi thấy, những đồng học ngồi gần còn gửi thấy rõ hơn. Món ăn có màu trắng đục, có mùi thơm ngào ngạt, nhiều đồng học cố hít một hơi thật sâu rồi lại hít tiếp mùi thơm ấy.