Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 95:




Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé được chứng kiến bộ dạng này của bà ngoại.
Trên thực tế từ khi cậu bé có thể nhớ được, bà ngoại trong ấn tượng của mình, là một người không thích ăn cơm, ngày thường ăn nhiều thêm một miếng cơm, thì bà cứ như đã làm sai điều gì đó, đau khổ rất lâu, không phải thân thể mà là trái tim.
Dần dần mà thân thể của bà cũng bắt đầu chống đối với đồ ăn, càng ngày càng nhiều.
Khi còn nhỏ bà ngoại vẫn có thể ôm cậu bé, nhưng sau này thì hoàn toàn không thể, đi đường đều phải cần người đỡ.
Nhưng lúc này cậu bé trở về, lại lại khác hẳn, mặc dù ăn không được nhiều lắm nhưng lần nào cũng ăn, so ra thì kém người bình thường, nhưng cơ thể lại đang tốt lên từng ngày.
Nhưng chưa bao giờ được như bây giờ, cùng một loại thực phẩm, lại thể hiện ra một tín hiệu tương tự như 'bảo vệ thực phẩm'?
Cậu bé thử nói: “Bà ngoại, cái này ăn ngon lắm sao?”
Tiêu phu nhân đã ăn ba miếng, nghe vậy đôi mắt híp lại, trên khuôn mặt nghiêm túc tràn đầy vẻ trẻ con lúc vui mừng: “Ừm, ăn ngon, rất có hương vị!”
Thứ gọi là que cay này, bản thân tinh bột và mì chắc không có mùi vị gì, nhưng sa tế cay rát lại không thiếu mùi vị, chỉ là khi bà cảm thấy không chịu nổi, lại có vị ngọt xoa dịu cái lưỡi bị kích thích quá mức của bà.
Cay đến da đầu bà tê dại, phía sau lưng đều đổ mồ hôi, khóe miệng còn không ngừng ứa nước miếng, đầu lưỡi cũng bị mùi vị cám dỗ, không ngừng tỏ ý muốn ăn tiếp. Sau khi trả lời cháu trai xong, Tiêu phu nhân lại đi gắp miếng thứ tư.
Nhưng mà lúc này đây Hoàng ma ma bưng mâm đi, cười nói: “Phu nhân, đủ rồi, dù sao thì cái này cũng làm dạ dày khó chịu, mỗi lần không thể ăn nhiều.”
Tiêu phu nhân: “?”
Bà khó có thể tin nhìn Hoàng ma ma, trong lòng đếm một chút, mới ba miếng!
Mới ăn có ba miếng cũng kêu ăn nhiều???
Tiêu phu nhân tức giận trừng mắt nhìn bà ấy: "Ăn thêm một miếng nữa!”
Hoàng ma ma kiên quyết lắc đầu cự tuyệt: "Nếu người đã khỏi bệnh thì có thể ăn thêm vài miếng nữa, nhưng hiện giờ thì không được.”
"Ăn miếng cuối cùng! "Tiêu phu nhân sốt ruột nói, nhưng Hoàng ma ma vẫn tuân theo lời dặn dò của đầu bếp, không dám buông lỏng.
Cổ họng Tiêu phu nhân nghẹn lại, bực bội dị thường, tức giận nói: "Ngươi càng lớn tuổi càng trở nên cứng nhắc vậy!”
Cảm giác ngột ngạt này so với lúc trước ăn gà chiên mà không được ăn nhiều còn ngứa ngáy khó chịu hơn, bởi vì đây là món ăn vô cùng hấp dẫn mà bà muốn ăn. Món gà xào cay được làm lúc sáng tuy ngon, nhưng răng của bà đã không còn tốt nữa, ăn vài miếng liền thôi.
Ngược lại thứ này, bảo mềm nhũn thì cũng không phải mềm nhũn, vẫn phải nhai vài miếng, nhưng lại không tốn sức, hết thảy đều rất vừa vặn, mùi vị lại còn hết sức đậm đà, làm cho người đang mồm miệng nhạt nhẽo vì bệnh là bà chẳng khác nào được sống lại.
Hoàng ma ma không hề tỏ ra sợ hãi: "Lão nô chính là người cứng nhắc, nếu phu nhân thấy không thoải mái, vậy cứ đánh lão nô vài gậy cho vui cũng được.”
Tiêu phu nhân oán hận quay mặt đi, trông thấy cháu trai đang mỉm cười nhìn mình chăm chú, khuôn mặt già thoáng chốc ửng đỏ, già đầu rồi còn đấu võ mồm với Hoàng ma ma quả thật không hay cho lắm, bà khẽ ho một tiếng: "Bình Nghiêm ngươi cũng nếm thử đi, cái này mùi vị quả thật không tệ. ”
Trầm Bình Nghiêm vốn đã có lòng muốn nếm thử, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trong lòng cậu, trù nghệ của Yến Thu Xuân cực tốt, hơn nữa còn biết nhiều thứ hay ho thú vị, là những thứ mà trước kia cậu chưa từng được thấy qua, không những mới lạ mà mùi vị cũng cực kỳ thơm ngon.
Nhưng mà lúc này đây, khi đồ ăn đã đưa đến bên miệng, Trầm Bình Nghiêm vẫn cảm thấy dầu mỡ.
Cái này sẽ ngon sao???
Cho đến khi hoàn toàn cho vào miệng, cảm giác có chút ghét bỏ trong lòng Trầm Bình Nghiêm bỗng nhiên biến mất không thấy đâu.
Cay quá!
Từ nhỏ cậu bé đã ăn uống thanh đạm, chưa bao giờ nếm qua thứ gì cay đến như vậy cả.
Mấu chốt là đã cay thì chớ, lại còn có cả cảm giác tê tê làm cho môi lưỡi thậm chí răng của cậu đều đang run rẩy!
Nếu chỉ là như vậy, Trầm Bình Nghiêm có lẽ sẽ vẫn còn một chút kháng cự, chỉ là rất nhanh sau đó cậu lại cảm nhận được vị ngọt trong món ăn cay này, vị ngọt ấy giống như người ở giữa sa mạc gặp được suối nước trong, có sức hấp dẫn cực lớn, tuyệt vời hết sức, cậu bỗng nhiên hiểu được vì sao bà ngoại thích thứ này như vậy.
Bất tri bất giác, khi từng miếng que cay được nuốt vào bụng, cậu mới hoàn hồn.
Lúc này cái đĩa vốn đầy ắp giờ chỉ còn trơ mỗi đáy.
Trầm Bình Nghiêm: "...? "
Ôi chao...
Cậu ăn hết rồi sao?!
"Khụ khụ..." Trầm Bình Nghiêm bị động tác của mình làm cho bàng hoàng, nhưng càng bàng hoàng hơn chính là cái miệng hoàn toàn không muốn dừng lại của mình, bị cay đến tê dại, nóng phừng phừng, đưa ngón tay chạm vào có thể cảm giác được nó hơi sưng đỏ.
Nhưng cậu vẫn muốn ăn tiếp!
Thậm chí còn chưa thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.