Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 15: " Rất đau sao?




Đẩy cửa phòng của Hứa Ngạn Văn ra, bức màn màu lam, ga giường màu lam, phòng ngủ sạch sẽ, hơi thở thuộc về Hứa Ngạn Văn ập vào.
Tiết Giai Duyệt đứng ở cửa sửng sốt, nhiệt độ cơ thể tăng lên như người bị cảm, lòng bàn tay của cô nóng hổi, không thể khống chế được mà lan đến trên mặt.
Cửa sổ nửa mở, gió nhẹ nhàng quét qua tấm màn màu lam.
Phòng của Hứa Ngạn Văn bài trí sạch sẽ gọn gàng, không có những vật dư thừa nào, giống với con người lạnh lùng của anh.
Tiết Giai Duyệt đứng ở cửa nửa ngày mới bước chân đi vào, duỗi tay đem cà vạt cùng áo vest treo lên giá.
Không thể ở lại trong phòng Hứa Ngạn Văn quá lâu, cô treo đồ xong chuẩn bị rời đi, thời điểm xoay người, nhìn thấy bên cạnh giá treo đồ còn có một khung ảnh, cô theo bản năng mà dừng bước.
Tấm ảnh này đã được chụp rất nhiều năm về trước, ảnh chụp có bốn người, ngồi chính giữa là Hứa lão gia, bên trái là Hứa Ngạn Văn, bên phải là Tiết Giai Duyệt, bên cạnh Hứa Ngạn Văn còn có một cô gái, cô gái ấy mặc một bộ váy công chúa rất xinh đẹp, đôi tay khoác cánh tay của Hứa Ngạn Văn, nụ cười trên môi thật ngọt ngào.
Tiết Giai Duyệt liếc mắt cũng có thể nhìn ra cô gái mặc váy công chúa kia chính là Hàn Mông Tuyết, là một thiên kim danh môn chân chính, cô ấy gia thế tốt, học thức cũng tốt, từ nhỏ đã bên Hứa Ngạn Văn cùng nhau lớn lên, hai người hoàn toàn chính là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi.
Nếu không có đối lập thì sẽ không có tổn thương, nhưng chỉ cần xem ảnh chụp của mười mấy năm trước, không cần phải gặp người con gái đó, thì Tiết Giai Duyệt so với Hàn Mộng Tuyết đã kém rất xa rồi, Hàn Mộng Tuyết là công chúa chân chính, Tiết Giai Duyệt chỉ là một con vịt xấu xí đi nhầm vào hào môn mà thôi, mặc dù có Hứa lão gia yêu thương, chiếu cố nhưng Tiết Giai Duyệt vẫn chẳng thể so được, trên thực tế sự chênh lệch này quá lớn mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, không thể chối bỏ được.
Nếu không phải Hứa lão gia vẫn luôn kiên trì muốn thực hiện ước định lúc trước với ông nội của Tiết Giai Duyệt, lại không có kế hạ dược Hứa Ngạn Văn của nguyên chủ, Hàn Mộng Tuyết đã sớm gả cho Hứa Ngạn Văn, hai người tốt đẹp hạnh phúc sinh hoạt bên nhau, nói không chừng con cũng đã có rồi, căn bản sẽ không có tên Tiết Giai Duyệt xen vào.
Tiết Giai Duyệt nhìn lại lần nữa ảnh chụp của Hàn Mộng Tuyết, khóe miệng giật giật, vừa định nói cái gì, đã nghe thấy giọng nói của Hứa Ngạn Văn từ phòng bếp truyền đến.
" Giai Duyệt đến đây giúp tôi một chút! "
Nghe thấy tiếng la, Tiết Giai Duyệt lập tức hồi phục tinh thần, cô cũng không nên ở lại phòng Hứa Ngạn Văn nữa, cuống quít bước nhanh đi ra ngoài, hướng đến phòng bếp, nói: " Đến ngay. "
Tiết Giai Duyệt đi đến phòng bếp thì dừng lại, cảm giác thấy đầu gối truyền đến cơn đau, không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng tê một tiếng.
Hứa Ngạn Văn vừa lúc nhìn thấy cô nhíu mày, mở miệng hỏi: " Làm sao vậy? "
" Đi nhanh quá nên động đến miệng vết thương thôi. " Tiết Giai Duyệt khéo khóe miệng, vết thương ở đầu gối rất đau.
Hứa Ngạn Văn rũ mắt xuống nhìn thoáng qua đầu gối của cô, làn váy đã chặn tầm mắt anh, nhìn không thấy được vết thương.
" Rất đau sao? " Hứa Ngạn Văn ngữ khí quan tâm hỏi.
Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Hứa Ngạn Văn, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của anh, không khỏi trong lòng cười một chút, xua tay nói: " Không có việc gì, không có việc gì, hiện tại đã không còn đau nữa rồi. "
Hứa Ngạn Văn ánh mắt thâm thúy quét nhìn mặt cô, cô bộ dáng không thèm để ý như cũ, nhìn xung quanh lại hỏi: " Anh kêu em tới giúp là muốn giúp cái gì? "
Thu hồi tầm mắt, Hứa Ngạn Văn chỉ mấy cái trứng gà đặt bên cạnh, giọng nói thanh lãnh trước sau như một: " Đem mấy cái trứng này đánh lên đi. "
" Nga. " Tiết Giai Duyệt lên tiếng, đi qua đem trứng gà gõ gõ vào chén, cầm chén trứng lên nghiêm túc đánh.
Trong lúc Tiết Giai Duyệt đánh trứng, Hứa Ngạn Văn có nhìn thoáng qua cô, cô trước sau vẫn luôn nhìn chén trứng gà, căn bản không chút để ý tới anh đứng bên này.
Một lát sau, Tiết Giai Duyệt đánh xong trứng gà, quay đầu lại nhìn Hứa Ngạn Văn ở đầu bên kia đang cắt khoai tây, động tác thực lưu loát, biu biu biu, xuống dao vài cái khoai tây đều đã cắt xong.
" Wow, kỹ thuật xắc đồ của anh rất tốt nha! " Tiết Giai Duyệt tán thưởng nói, nhìn hắn xắc khoai tây sùng bái không thôi.
Hứa Ngạn Văn khóe miệng hơi cong, nhàn nhạt nói: " Luyện tập nhiều liền quen. "
Ha hả!
Tiết Giai Duyệt bẹp miệng một chút, cô nấu cơm nhiều năm như vậy, tự nhận tài nấu ăn của bản thân cũng không tệ, nhưng mà kỹ thuật xắc khoai tây hay rau gì đó, vẫn là không bằng Hứa Ngạn Văn, cho nên cái gì mà nói là rèn luyện liền quen, nếu vậy thì tốt rồi, cái này không thể gọi là luyện tập, mà phải gọi là thiên phú.
Mà thiên phú về mặt này, còn cần phải xem người nữa, chờ đến lúc ăn cơm, Tiết Giai Duyệt nhịn không được lại cảm thán một phen, trù nghệ của Hứa Ngạn Văn phi thường tốt, đồ ăn so với cô làm còn ngon hơn, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là như thế.
Tiết Giai Duyệt ăn một ngụm dấm lưu khoai tây ti, hương vị thật sự phải gọi là mỹ vị, cô lần nữa nhịn không được mà nói với Hứa Ngạn Văn: " Anh về sau nếu không làm tổng tài nữa cũng đừng lo lắng, có thể mở một quán ăn tại nhà, bảo đảm đắc khách cho xem. "
Hứa Ngạn Văn cầm đôi đũa trong tay dừng một chút, giương mắt nhìn về phía cô: " Em xác định? "
Tuy rằng Hứa Ngạn Văn không có lời gì khó nghe cả, nhưng Tiết Giai Duyệt cũng cảm giác được hắn nói với cô là khinh bỉ thật sâu sắc.
Nghĩ đến cũng đúng, hắn đường đường là đại tổng tài của tập đoàn Hứa thị, giá trị con người trên chục tỷ, mỗi ngày đều có thể thu về mấy ngàn mấy trăm triệu, cô lại đi nói với hắn không đi làm tổng tài mà đi làm đầu bếp, câu nói này đến tột cùng có bao nhiêu khinh thường hắn?
Tiết Giai Duyệt tự vỗ vỗ đầu chính mình giúp thanh tỉnh một chút, đối diện cô là nam chính, không phải là con chó hay là một con mèo đâu, không nên nói bậy nói bạ!
" Anh làm đồ ăn rất ngon. " Tiết Giai Duyệt thật nhanh lảng sang chuyện khác.
Dời đi sự chú ý càng thêm lúng túng.
Hứa Ngạn Văn nhẹ nhàng " Ân " một tiếng.
Tiết Giai Duyệt vì muốn hoàn hoãn không khí, lại nói tiếp: " Trước kia ở nhà cũ cũng chưa từng thấy anh nấu. "
Hứa Ngạn Văn nhàn nhạt nói: " Phiền toái, không muốn làm! "
Tiết Giai Duyệt: ".... "
Nghe được lời nói của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt xém chút đã quăng ngã cái chén đang cầm trong tay, hắn nói nấu cơm là phiền toái, cho nên không muốn làm!
Chính là, chính là hôm nay hắn lại làm... ách!
Hứa Ngạn Văn buông đôi đũa, rũ mắt uống một ngụm canh, lúc đứng dậy rời đi, nói: " Có qua có lại. "
Ha hả!
Tiết Giai Duyệt trợn mắt nhìn hắn, cô đã nấu nhiều lần như vậy, hắn mới chỉ nấu cơm có một lần! Hừ!
........
Mấy ngày sau đó, Tiết Giai Duyệt đều ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương.
Bởi vì bị thương nên Tiết Giai Duyệt cũng lười không muốn nấu cơm.
Đối với việc này Hứa Ngạn Văn cũng không có ý kiến, ngược lại mỗi buổi sáng sẽ làm đồ ăn sáng cho cô, buổi tối cũng sẽ trở về làm cơm, có đôi khi thật sự bận, Hứa Ngạn Văn cũng sẽ nói trước với cô, để cô tự mình gọi cơm bên ngoài, mấy ngày qua thực sự là tháng ngày thoải mái nhất của Tiết Giai Duyệt.
Buổi sáng hôm nay, thời điểm chuẩn bị ra cửa, Hứa Ngạn Văn nói buổi tối có việc, khả năng sẽ về rất trễ, muốn cô tự chiếu cố bản thân.
Tiết Giai Duyệt hưởng thụ việc được hắn chiếu cố mấy ngày nay, trong lòng trộm sảng khoái, lúc nghe thấy hắn nói sẽ về nhà trễ, cô cảm thấy không thể lại gây thêm phiền toái cho hắn nữa, liền phi thường ngoan ngoãn đáp ứng.
" Anh yên tâm, em sẽ tự lo tốt cho bản thân. "
" Tôi đi đây. "
" Tạm biệt. " Tiết Giai Duyệt xua xua tay với hắn, nhìn theo hắn ra cửa.
Sau khi Hứa Ngạn Văn đi rồi, Tiết Giai Duyệt liền nhận được điện thoại của Hứa lão gia.
" Duyệt Duyệt, con mấy ngày nay bận cái gì sao? Như thế nào lại không trở về nhà cũ? "
Tiết Giai Duyệt không thể nói với Hứa lão gia việc mình bị thương, miễn cho ông lại lo lắng, nên đem chuyện bản thiết kế với chuyện muốn tìm công việc nói với ông: " Con có vài bản thiết kế, Hứa ca cũng nói con vẽ không tồi, nên con đã lên mạng gửi thông tin xin việc, muốn tìm một công ty để rèn luyên bản thân một chút, tích lũy thêm kinh nghiệm. "
Hứa lão gia vừa nghe thấy cô muốn tìm công việc, vội vàng quan tâm hỏi: " Vậy con tìm được rồi sao? "
Tiết Giai Duyệt chỉ có thể nói: " Còn chưa ạ. "
Hứa lão gia nói: " Vậy con đừng tìm nữa, gia gia sẽ mở công ty cho con, thế nào? "
" Không cần đâu ạ. " Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: " Con muốn dựa vào năng lực của bản thân. "
" Chúng ta là người nhà, không cần câu nệ, có cần giúp cái gì cứ mở miệng nói. " Hứa lão gia không nghĩ để cô vất vả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.