*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lạc Ngưng" Giọng nam trầm thấp vang lên. Đó là Thẩm Gia Hứa- Anh trai ruột duy nhất của Thẩm Lạc Ngưng.
"Anh Hai!" Thẩm Lạc Ngưng khẽ gọi.
" Ừm, Dạo này học trường vẫn ổn chứ? Lâu rồi không về Đại Viên thăm Ông, Ông rất nhớ em đó" Thẩm Gia Hứa nói.
" Chuẩn bị thi Tốt Nghiệp nên em rất bận. Quên mất về nhà" Thẩm Lạc Ngưng ngập ngừng.
Sau khi Thẩm Lạc Ngưng lên xe, Anh liền đạp ga phóng thẳng con Jeep về Đại Viên.
"Ông Nội. Con đem Lạc Ngưng về rồi đây" Vừa bước vào nhà Thẩm Gia Hứa liền lớn giọng.
" Tiểu Ngưng về rồi à? Mau lên đây a?" Thẩm Lão Gia đang ngồi nghiên cứu cờ trong Phòng Cờ cất giọng.
Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn bước lên. "Ông nội" Cô khẽ gọi.
" Ừm, Vào đây" Giọng Thẩm Lão Gia lại lần nữa vang lên.
"Thời gian này con rất bận rộn à? Không về thăm Ông với Bà?".
"Quả thật có chút bận. Con chuẩn bị thi Tốt Nghiệp rồi" Thẩm Lạc Ngưng trả lời.
" Cháu phải nhớ giữ sức khoẻ thật tốt, Đừng để đổ bệnh" Thẩm Lão Gia dặn dò.
"Bà nội đã ngủ rồi ạ?" Thẩm Lạc Ngưng nhìn ông.
" Ừm, Vừa ngủ rồi. Thời gian gần đây Bà cháu ngủ rất nhiều" Thẩm Lão Gia cười khổ.
" Sức khoẻ của Bà??" Thẩm Lạc Ngưng lo lắng nhưng không để lộ bất kì biểu tình nào.
" Không qua khỏi năm nay. Bác sĩ điều trị đã nói như thế. Ông ấy bảo Bà cháu vẫn kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi" Thẩm Lão Gia thở dài.
" Cháu vào nhìn Bà Nội một chút" Thẩm Lạc Ngưng nói.
"Ừm, Cháu vào đi. Ông xuống dưới kêu chị Trần làm vài món ngon" Nói xong Thẩm Lão Gia quay người rời đi.
Thẩm Lạc Ngưng di chuyển sang phòng của Thẩm Lão Phu Nhân thăm bà. Cô đẩy cửa bước vào thấy Bà nằm ngủ thật ngon. Nhìn bà hiện giờ tuy đã già nhưng vẫn còn rất đẹp. Đủ thấy lúc còn trẻ bà là người như thế nào.
Thẩm Lạc Ngưng tiến gần giường quỳ một chân xuống ngồi cạnh Bà. Cô cầm lấy tay Bà. Tay Bà thật sự rất nhỏ, chỉ còn da bọc xương. Nhìn Thẩm Lão Phu Nhân như vậy trong lòng Thẩm Lạc Ngưng có chút chua xót không tả được. Bà chính là lý do để cô quay trở về căn nhà này.
" Bà Nội, Cháu đến thăm Bà đây. Cháu biết Bà thức rồi" Thẩm Lạc Ngưng khẽ vỗ lên mu bàn tay Bà.
Nghe được lời cô Thẩm Lão Phu Nhân liền từ từ mở mắt ra " Không có gì qua được mắt Cháu" Thẩm Lão Phu Nhân yếu ớt nói.
" Tiểu Ngưng! Cháu ốm" Bà lại mở miệng.
" Vâng, Ngày mai cháu liền ăn thật nhiều để mập mạp, mũm mĩm" Thẩm Lạc Ngưng ôn nhu nói.
" Cháu gái ngoan, Bây giờ vẫn chưa chịu chiếu cố bản thân mình. Cháu nói xem, Bà làm sao yên tâm nhắm mắt ra đi a!" Thẩm Lão Phu Nhân quở trách.
" Bà Nội, Cháu sẽ chiếu cố bản thân thật tốt. Còn nữa,Bà không muốn thấy Cháu kết hôn, sinh chắt cho Bà sao? Nói gì mà nhắm mắt ra đi chứ"Thẩm Lạc Ngưng giả vờ giận bà. Cô nhận ra, Cô rất kiên nhẫn khi nói chuyện cùng Thẩm Lão Phu Nhân.
"Chỉ sợ, Không đợi được tới ngày đó. Cháu phải nhanh tìm một người đàn ông thật tốt để kết hôn. Nhé?" Thẩm Lão Phu Nhân thở dài.
"Vâng, Cháu biết rồi" Cô nghiêng đầu cười nói.
" Cháu gái ngoan. Sau này có Bà Nội làm chổ dựa. Cháu cứ tung hoành. Không cần kiêng nể ai hết" Thẩm Lão Phu Nhân vuốt tóc cô, ôn nhu nói.
" Bà Nội cưng chiều Cháu như vậy, Cháu sẽ sinh hư mất" Thẩm Lạc Ngưng tựa đầu vào tay Bà.
" Cháu của Lâm Thu Ngọc ta được quyền hư hỏng" Thẩm Lão Phu Nhân khẳng định chắt nịch.
Thẩm Lão Gia đứng bên ngoài phòng nghe được cuộc trò chuyện của hai bà cháu bên trong thì khẽ cười. Ông thấy vui nhưng lại đau lòng nhiều hơn.
Đứa cháu gái ngoan của họ vốn dĩ được sống trong nhung lụa, trong sự cưng chiều của họ. Vậy mà chỉ một lần sơ ý họ liền lạc mất con bé. Suốt tận 10 năm. Thẩm Lão Gia cười, nhưng nụ cười lại khó coi đến lạ thường.,,,, ,,,