Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm

Chương 58: Chúng ta là một




Edit: Mapleleaves
Hứa Ngạn Văn đột nhiên nói: "Giai Duyệt, cùng anh đi dạo."
Tiết Giai Duyệt khẽ mở mắt, trong lòng có một loại cảm xúc kỳ lạ, nói: "Muộn rồi, em muốn trở về."
Hứa Ngạn Văn lại nói: "Chỉ năm phút thôi, anh muốn đi bộ một tí, hôm nay ánh trăng không tồi."
Tiết Giai Duyệt thầm nghĩ nơi này chổ nào có trăng, đây là bệnh viện, cũng chỉ có ánh đèn, nhưng chắc cô cũng hiểu Hứa Ngạn Văn đang lo lắng điều gì, nhất định là lo lắng cho Hứa lão gia, cô cũng không kiên trì từ chối nữa, gật đầu nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Trong hoa viên của bệnh viện, Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt sóng vai đi bên nhau, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, cảm giác như từ người Tiết Gia Duyệt tỏa ra.
Hứa Ngạn Văn quay đầu nhìn cô, ngửi thấy mùi hoa càng rõ ràng, không khỏi hỏi: "Mùi hương gì thơm vậy?"
Tiết Giai Duyệt không biết anh đang nói về cô, nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn thấy khóm hoa đã nở ở bồn hoa trước mắt, giơ tay nói: "Chắc là từ nó."
Hứa Ngạn Văn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, liền thấy một khóm dạ lý hương, hương thơm theo gió đêm bay tới, nhưng vẫn không thơm bằng người bên cạnh.
"Hình như không phải là hoa..."
"Năm phút rồi." Tiết Giai Duyệt nhìn đồng hồ, ngáp một cái, "Em muốn về nhà ngủ, muộn lắm rồi."
Tối hôm qua Tiết Giai Duyệt ngủ rất muộn, cũng ngủ không ngon, bây giờ cô không thể chịu đựng được nữa, nóng lòng muốn về nhà ném mình lên chiếc giường lớn mềm mại.
"Vậy thì trở về thôi." Hứa Ngạn Văn không khỏi có chút tiếc nuối, Tiết Giai Duyệt nhìn qua thật sự rất mệt mỏi, anh cũng gạt bỏ ý định tiếp tục dắt cô đi dạo.
Về đến căn hộ không bao lâu, Tiết Giai Duyệt vào phòng lại ngáp một cái, dụi dụi mắt chuẩn bị trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn đột nhiên từ phía sau gọi cô.
Tiết Giai Duyệt quay đầu, "Hả?"
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, do dự một chút, nói: "Không có việc gì, em ngủ đi."
Tiết Giai Duyệt không nghĩ nhiều, chỉ "ừm" một tiếng rồi đi về phòng.
Hứa Ngạn Văn nhìn bóng lưng của cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
...
Đêm nay, Tiết Giai Duyệt có một giấc mơ, cô mơ thấy một cô gái trông giống hệt cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô đã nhận ra cô là Tiết Giai Duyệt ban đầu.
Cô gái đứng bên giường cô, nhìn cô cười nhẹ rồi nói: "Cảm ơn cô đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện".
Tiết Giai Duyệt muốn nói nhưng lại không thể mở miệng, cô đang ở trong mộng không thể nói nên lời, chỉ có thể nghe cô gái kia nói.
Cô gái nói: "Trước đây tôi rất đau khổ và phẫn uất. Tôi cảm thấy mình yêu Hứa Ngạn Văn nhiều như vậy, tại sao anh ấy không yêu mình? Tôi cứ không ngừng thể hiện ra, kết quả là tôi càng khiến anh ấy xa tôi hơn. Sau khi cô đến, cô không như tôi, Hứa Ngạn Văn lại thật sự đối xử tốt với cô, ngay từ đầu tôi đã biết mình dùng sai cách, là lỗi của tôi."
"Bây giờ Hứa Ngạn Văn thích cô, tôi rất hài lòng, tôi đi đây, sau này cô sống cùng anh ấy, đối xử với anh ấy tốt một chút là được rồi." Cô gái cười nói những lời này, giống như đã thật sự buông tay.
Tiết Giai Duyệt tuyệt vọng nói không, không, không, người anh ấy rõ ràng thích là cô, đừng đi hãy ở lại, cô đi đâu vậy?
Cô gái tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cười nói: "Tôi là cô, cô chính là tôi, chúng ta căn bản là cùng một người."
Cùng một người?
Không thể nào!
Tiết Giai Duyệt lập tức phủ nhận lời này, rõ ràng cô ấy có cha mẹ, anh trai và ông nội, cô ấy đã sống với họ 20 năm, đó là những thứ có thật, sau đó cô ấy bị tai nạn ô tô qua đời, cô là người xuyên không, xuyên vào quyển sách hiện tại, trở thành cô ấy, bọn họ căn bản không phải là một người.
Cô gái đột nhiên cười lên một tiếng, nói: "Chúng ta thật sự là một người, tôi là kiếp trước của cô, cô là hiện tại của tôi, hiện tại người đã ở đây, tôi sẽ trở về phía bên cô."
Cái gì?
Tiết Giai Duyệt cau mày, trở lại bên cô là có ý gì?
Cô gái nói: "Tôi sẽ thay cô chăm sóc bố mẹ cô và họ sẽ luôn ổn thôi."
"Nói rõ ràng đi!" Tiết Giai Duyệt cuối cùng từ trong mộng kêu lên.
Cô gái thanh âm rất nhanh tiêu tán, chỉ lưu lại một câu, " Tôi là cô, cô chính là tôi, chúng ta căn bản là cùng một người, sau này phải sống thật vui vẻ nhé."
Tiết Giai Duyệt đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mở mắt nhìn phía trước giường, nơi đó không có bóng dáng của một cô gái, cả phòng chỉ có một mình cô, vừa rồi cô đang nằm mơ, chỉ là một giấc mơ kỳ lạ.
Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, rèm cửa màu lam nhạt tung bay trong gió, bên tai cô vang lên lời cô gái nói với mình trong mơ, tôi là cô, cô chính là tôi, chúng ta là một....
Họ có phải là cùng một người không?
Tiết Giai Duyệt lắc đầu, cô không thể tin được mình lại là một người như Tiết Giai Duyệt ban đầu, thật quá kỳ quái, giống như nói đùa vậy.
Trong lúc Tiết Giai Duyệt đang suy nghĩ về chuyện khó tin này thì ngoài cửa vang lên tiếng động, Hứa Ngạn Văn gõ cửa.
"Giai Duyệt, đã đến lúc dậy rồi, hôm nay ông nội phải phẫu thuật, chúng ta phải đến bệnh viện sớm." Giọng nói dễ nghe của Hứa Ngạn Văn từ ngoài cửa truyền vào.
Tiết Giai Duyệt thu hồi suy nghĩ, đồng ý, "Tôi sẽ dậy ngay."
"Anh ra ngoài đợi em." Hứa Ngạn Văn lại nói.
Tiết Giai Duyệt không muốn chậm trễ thêm nữa, vội vàng xuống giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Khi Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn đến bệnh viện, các bác sĩ và y tá đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật, bác sĩ cẩn thận giải thích cho họ những rủi ro của ca phẫu thuật, đồng thời yêu cầu người nhà ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Giấy tờ do Hứa Ngạn Văn ký tên, sau đó Hứa lão gia được y tá đẩy vào phòng mổ.
Đèn trong phòng mổ sáng lên, Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn đang ngồi trên ghế ngoài phòng mổ chờ đợi.
Chú Hứa và dì Hứa không biết đã đi đâu, một lúc sau mới quay lại, dì Hứa cầm nước khoáng trên tay, đưa cho Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn mỗi người một chai.
"Hai đứa uống nước đi." Dì Hứa cười nói.
Không biết ý của dì Hứa là gì, Tiết Giai Duyệt đã sớm biết người này không có ý tốt, bây giờ lại mời nước cô, Tiết Giai Duyệt chỉ cầm lấy, không mở uống, Hứa Ngạn Văn cũng không mở nước uống.
Dì Hứa nhìn về phía phòng phẫu thuật, bên cạnh nói: "Không biết ca phẫu thuật của ông cụ thế nào rồi? Còn bao lâu nữa mới kết thúc? Tiểu Lâm vẫn chưa đến thăm ông nội, hy vọng rằng ông cụ được bình an vô sự."
Hy vọng thật hay hy vọng hão huyền, chỉ có mình bà biết, Hứa Ngạn Văn liếc xéo lạnh lùng một cái.
Chú Hứa thấy sắc mặt Hứa Ngạn Văn không tốt, vội vàng kéo dì Hứa lại, "Không biết nói chuyện thì đừng nói, không nói mấy câu thì không ai biết là người câm."
"Em chỉ quan tâm ba thôi mà?" Dì Hứa bất đắc dĩ nói vài câu.
Hứa Ngạn Văn cúi mặt nói: "Các người yên lặng được không?"
Thấy sắc mặt Hứa Ngạn Văn không được tốt, dì Hứa ngậm miệng hừ một tiếng, lặng lẽ lui sang một bên không nói tiếng nào.
Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn vẻ mặt ủ rũ, hai tay bóp mạnh chai nước khoáng, suýt chút nữa khiến chai nước khoáng biến dạng.
"Ông nội sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng." Tiết Giai Duyệt vươn tay bắt lấy tay anh an ủi.
Hứa Ngạn Văn nắm trái tay của cô, giống như như vậy anh có thể lấy được sức mạnh kiên trì từ Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt nắm tay anh có chút đau, nhưng cô không có buông ra, cô biết bây giờ anh rất khó chịu và lo lắng.
Thời gian trôi qua, đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt, cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ Dương từ trong phòng mổ đi ra.
Hứa Ngạn Văn vội vàng đứng lên, hỏi thăm tình huống Hứa lão gia: "Bác sĩ Dương, ông nội tôi phẫu thuật thế nào rồi?"
Dương bác sĩ thần sắc thoải mái, cười nói: "Giải phẫu rất thành công, Hứa lão gia không có việc gì."
"Thật tốt." Hứa Ngạn Văn kích động đến ôm Tiết Giai Duyệt ở bên cạnh, vui vẻ nói: "Giai Duyệt, em nghe thấy chưa? Giải phẫu thành công, ông nội cũng không sao."
"Vâng, em nghe rồi, ông nội không sao." Tiết Giai Duyệt cũng rất kích động vươn tay vỗ về Hứa Ngạn Văn, cô thật sự rất mừng cho Hứa lão gia.
Dì Hứa nhân nhìn thấy hai người ôm nhau, bất mãn mím môi, có gì mà vui, Hứa lão gia còn sống, công ti của bọn họ vĩnh viễn sẽ do Hứa lão gia quản lý, và họ không thể làm bất cứ điều gì họ muốn, bà không thể nhận được lợi nhuận, tất cả quyền lợi đều thuộc về Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn, nghĩ đến điều đó bà sự thật khó chị và chán ghét!
Tuy nhiên, dù dì Hứa có không cam lòng thế nào, Hứa lão gia càng ngày càng tốt, điều bà mong đợi lại thất bại.
...
Hôm nay Tiết Giai Duyệt đang vẽ bản vẽ thiết kế trong văn phòng, thời gian đăng ký cuộc thi thiết kế thời trang "Cúp Hoa Hạ" sắp kết thúc, tác phẩm của cô còn chưa hoàn thành, cô đang vội vàng vẽ thêm trong studio và ban ngày, buổi tối trở lại bệnh viện chăm sóc ông nội Hứa.
Lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào, hai cảnh sát mặc đồng phục đến phòng làm việc, sau khi người trong văn phòng cho họ xem chứng minh thư, họ yêu cầu Lục Tiểu Vũ cùng về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.
"Có chuyện gì với cô ta vậy?" Vương Đan là trưởng phòng nên hiểu rõ sự tình.
"Theo lời Khuông Vạn Dũng, hắn được Lục Tiểu Vũ sai bảo ăn cắp bản thiết kế Tiết Giai Duyệt."
Cảnh sát nói chuyện ngắn gọn với Vương Đan, mọi người chợt nhận ra Lục Tiểu Vũ chính là kẻ chủ mưu của toàn bộ vụ việc.
"Thì ra là cô." Tiết Giai Duyệt kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Vũ hiểu ra, trước đây ở trường cô ta cũng từng làm chuyện tương tự, nhưng không ngờ bao nhiêu năm rồi, những tật xấu của cô ta vẫn còn tồn tại sau khi đi làm..
Lục Tiểu Vũ liếc cô một cái, không chút xấu hổ nói: "Tôi và cô, ai cao quý hơn ai?"
"Ít nhất tôi không có trộm đồ của người khác!" Tiết Giai Duyệt dứt khoát đáp.
Lục Tiểu Vũ cười "ha ha", lên tiếng mỉa mai: "Không phải cô cướp Hứa Ngạn Văn của Hàn Mộng Tuyết sao?"
"Cô ấy không."
Tiết Giai Duyệt sửng sốt một lúc, cô nghe thấy giọng nói của Hứa Ngạn Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.