"Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi sao? Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh thật sự rất đáng ghét!" Lục Tiểu Vũ nhớ lại thái độ lạnh lùng trước kia của Hứa Ngạn Văn, giọng nói tràn đầy oán hận.
"File ghi âm?" Tiết Giai Duyệt không hề biết chuyện bản ghi âm. Tuy khi cô xuyên đến đây và kế thừa lại ký ức của nguyên chủ. Nhưng không phải chuyện nào cô cũng nhớ ra, có vài chuyện chính nguyên chủ còn không nhớ rõ.
Lục Tiểu Vũ không trả lời Tiết Giai Duyệt, ngày trước cô lén ghi âm lại lời nói của Tiết Giai Duyệt, lúc ấy cô ta rất ghen tị với Tiết Giai Duyệt, đương nhiên bây giờ vẫn đố kị.
"Nếu cô ta không nói ra những lời nói đó. Tôi không thể thu âm lại được." Lục Tiểu Vũ nhìn hai người trước mắt, dù hiện tại mối quan hệ giữa Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn rất tốt, nhưng dù quan hệ có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ, dù sao bây giờ cô ta phải chịu đựng sự đau khổ dày vò. Tiết Giai Duyệt đừng hòng thoát được.
Tiết Giai Duyệt không nhận được câu trả lời, quay sang nhìn Hứa Ngạn Văn, Hứa Ngạn Văn đối diện với ánh mắt dò xét của cô, vô cùng xấu hổ, chột dạ nói: "Tí nữa chúng ta về bàn sau."
Lục Tiểu Vũ không nhịn được cười, tiếng cười khúc khích vang vọng trong khắp căn phòng, tràn ngập sự đắc ý, "Hứa Ngạn Văn, không ngờ có ngày anh cũng biết sợ"
Hứa Ngạn Văn lạnh lùng nhìn cô ta, nụ cười của Lục Tiểu Vũ càng trở nên đắc ý, cười run rẩy hết cả người.
"Giai Duyệt, chúng ta đi về thôi."
Hứa Ngạn Văn dắt tay Tiết Giai Duyệt đi ra ngoài, sau lưng vẫn truyền đến tiếng cười của Lục Tiểu Vũ, so với tiếng khóc lóc cầu xin còn khó nghe hơn.
Bước ra khỏi đồn cảnh sát, Hứa Ngạn Văn vẫn nắm tay Tiết Giai Duyệt không chịu thả ra. Anh chợt nhận ra lúc trước mình quả thực rất ngu ngốc, tại sao lại tin lời của Lục Tiểu Vũ. Không hỏi lại Tiết Giai Duyệt xem chuyện đó liệu có phải sự thật không. Ngay lập tức nhận định Tiết Giai Duyệt tiếp cận anh vì mục đích riêng. Tự tay đẩy Tiết Giai Duyệt ngày càng xa mình.
Nhớ lại nụ cười đắc ý của Lục Tiểu Vũ, cùng với mấy lời nói của cô ta. Chắc chắn anh đã bị cô ta lừa, anh đã trách nhầm Tiết Giai Duyệt.
"Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh thật sự rất đáng ghét!"
Câu nói này Lục Tiểu Vũ nói không hề sai, nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ không ngu xuẩn như vậy. Không đối xử lạnh lùng làm tổn thương Tiết Giai Duyệt. Ít nhất anh hỏi Tiết Giai Duyệt xem đó có phải sự thật không, không tin lời người khác nói và tưởng đó sự thật.
Chính anh lúc trước đối xử lạnh lùng làm tổn thương Tiết Giai Duyệt.
Hứa Ngạn Văn dừng lại. Tiết Giai Duyệt cũng dừng lại.Hứa Ngạn Văn quay lại nhìn cô, khuôn mặt tràn ngập sự hối hận và áy náy.
"Giai Duyệt, xin lỗi em. Trước kia anh đã trách nhầm em. Em có thể tha thứ cho anh được không?" Vào thời khắc này, Hứa Ngạn Văn nhớ lại hành động trước kia của mình, hối hận đến mức không thể bóp chết mình trong quá khứ. Tại sao anh có thể đối xử lạnh lùng vô tình với Tiết Giai Duyệt? Rõ ràng trong chuyện này, cô không hề làm gì sai. Anh sai khi tin lời người khác nói trách nhầm cô.
Đến tận bây giờ Tiết Giai Duyệt không rõ đã có chuyện gì xảy ra. Lời nói của cả Hứa Ngạn Văn cùng Lục Tiểu Vũ đều lấp lửng khó hiểu. Cô nghe xong giống như đi lạc vào trong sương mù.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Anh không nói ra, làm sao em biết được chuyện đó là chuyện gì?" Tiết Giai Duyệt rất muốn biết chuyện mà Hứa Ngạn Văn cùng Lục Tiểu Vũ đang giấu diếm cô.
Hứa Ngạn Văn do dự một lúc. Cuối cùng kể lại toàn bộ lời nói Lục Tiểu Vũ từng nói với anh cho Tiết Giai Duyệt nghe, "Lúc trước mối quan hệ giữa em và Lục Tiểu Vũ rất tốt. Anh không biết giữa hai người sớm nảy sinh mâu thuẫn. Trước khi cô ta đi ra nước ngoài, đã cho anh nghe một bản ghi âm."
"Ghi âm?" Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc, không hề có ấn tượng, không hề được đề cập đến trong đó.
Hứa Ngạn Văn khẽ gật đầu, "Ừ, một bản ghi âm. Hôm nay nghe cô ta nói, anh mới biết mình đã bị cô ta lừa."
Tiết Giai Duyệt nghi ngờ nhìn anh, "Vậy em đã nói những gì?"
Hứa Ngạn Văn giữ im lặng một lúc sau mới lên tiếng: "Trong bản ghi âm, em nói em muốn gả cho anh vì tiền của Hứa gia, vì muốn làm Hứa phu nhân. Nên em mới dùng thủ đoạn đê tiện đó, em..."
"Em chưa từng nói như vậy?" Tiết Giai Duyệt kinh ngạc, mặc dù trong ký ức của cô, hay là trong nguyên tác. Cô chưa từng nói như vậy. Đương nhiên có thể vì cô lúc đọc truyện thường xuyên nhảy cóc, nên nhiều tình tiết không còn nhớ rõ, nhưng thực sự không hề có chuyện như vậy xảy ra.
Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Anh vẫn còn giữ bản âm đó không? Em muốn nghe thử?"
"Anh đã xóa đi rồi." Bản ghi âm làm tổn thương lòng tự trọng, anh làm sao có thể giữ lại được. Lúc đó anh rất tức giận, giữ lại càng khiến bản thân mình khó chịu. Nhắc nhở anh là kẻ thất bại, anh không rộng lượng như vậy.
Bây giờ không còn chứng cứ, Tiết Giai Duyệt không thể chứng minh bản ghi âm kia liệu cô có phải bị lừa không. Nhưng Hứa Ngạn Văn cũng cảm thấy như vậy.
Hứa Ngạn Văn chân thành nói lời xin lỗi: "Lúc trước anh đã trách nhầm em. Anh không nên tin tưởng lời nói của Lục Tiểu Vũ, đáng ra anh phải đi đến hỏi em xem thực hư như thế nào."
Bây giờ Lục Tiểu Vũ đã bị nhốt lại, không tìm thấy bản ghi âm. Hứa Ngạn Văn cũng tự kiểm điểm bản thân. Tiết Giai Duyệt cũng muốn bỏ qua chuyện này, không để tâm đến nói: "Chuyện đã qua rồi thì bỏ qua đi. Về sau đừng có mắc phải sai lầm đó nữa."
Mặc dù Tiết Giai Duyệt nói không muốn đề cập chuyện này nữa. Nhưng Hứa Ngạn Văn biết, anh không thể bỏ qua chuyện này. Cho dù bây giờ Tiết Giai Duyệt vẫn ở bên cạnh anh. Nhưng anh biết bất cứ lúc nào cô cũng sẽ rời khỏi anh. Anh không thể giữ cô lại được. Nếu lúc trước không phải vì sai lầm kia. Anh không đối xử lạnh lùng vô tình với Tiết Giai Duyệt, hiện tại bọn anh có lẽ vẫn đang sống hạnh phúc bên nhau,
Nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình từng làm. Hứa Ngạn Văn không có cách nào đối mặt với Tiết Giai Duyệt. Anh luôn tự nhận mình thông minh, sau khi trưởng thành, kinh nghiệm ngày càng nhiều. Chưa từng mắc sai lầm trong chuyện kinh doanh, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Nhưng chuyện tình cảm của mình, anh lại không thể xử lý ổn thỏa. Đối với phương diện tình cảm anh đúng là tên ngốc!
Hứa Ngạn Văn cảm thấy anh cần gấp một người khuyên bảo chỉ dạy cho anh, không thể để bản thân đằm chìm trong lớp sương mù, không biết bước kế tiếp nên làm gì.
Sau khi đưa Tiết Giai Duyệt về Ninh Hiên Nhã Uyển, Hứa Ngạn Văn lấy cớ bận việc, gọi điện thoại cho 4 người Chu Thần Quang, Đường Dật Xuyên, Tiêu Triết, Ngô Đông, kêu bọn họ đi đến Đế Hào uống rượu.
Bốn người bọn họ, trừ Đường Dật Xuyên đang bận ra, thì 3 người còn lại đều đến.
Lúc Chu Thần Quang cùng Tiêu Triết chạy đến Đế Hào, thấy Hứa Ngạn Văn ngồi bên trong phòng bao, cầm chai rượu lên uống.
"Anh Hứa, đã có chuyện gì xảy ra?" Chu Thần Quang dùng tay khẽ đẩy Tiêu Triết đang đứng bên cạnh. Không biết vì sao anh lại gọi điện thoại cho mấy người bọn họ, bảo bọn họ đi đến đây uống rượu.
Tiêu Triết tiến lên phía trước, đặt tay lên vai Hứa Ngạn Văn, ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngạn Văn, quan tâm hỏi, "Anh Hứa, anh gọi bọn em đến đây có chuyện gì?"
Hứa Ngạn Văn khó mở miệng. Anh đã làm ra một chuyện ngu ngốc, không biết nên dùng cách nào giải quyết dứt điểm. Nên mới gọi anh em đến đây nghĩ cách giúp. Thực ra anh muốn đến đây xin bọn họ lời khuyên, nhưng anh không biết nên nói như thế nào.
"Anh gặp chút chuyện buồn bực. Nên muốn gọi mấy đứa đi đến đây uống rượu." Hứa Ngạn Văn không thể nói ra suy nghĩ trong lòng. Đành phải nói kêu bọn họ đến uống rượu giải sầu.
Chu Thần Quang cùng Tiêu Triết quay sang nhìn nhau, nhìn dáng vẻ này của Hứa Ngạn Văn không có vấn đề mới lạ.
Nhưng Hứa Ngạn Văn không muốn nói ra, bọn họ không dám hỏi. Ngoan ngoãn ngồi xuống bồi rượu Hứa Ngạn Văn, cố tình khuấy đảo bầu không khí, cố gắng dỗ Hứa Ngạn Văn vui.
Hơn 11h tối, Tiết Giai Duyệt cuối cùng cũng vẽ xong bản thảo cho cuộc thi thiết kế. Ngày mai cô sẽ mang đi nộp cho ban tổ chức.
Cô nhìn đồng hồ thấy bây giờ đã muộn, đứng dậy định đi tắm rồi đi ngủ. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại đến.
Hứa Ngạn Văn nói với cô bận chút việc sau đó liền đi ra ngoài bây giờ vẫn chưa về. Tiết Giai Duyệt nghĩ anh chắc đang có việc mới gọi điện thoại cho cô muộn như vậy, vội vàng nghe máy.
Ai ngờ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chu Thần Quang, "Giai Duyệt, anh Hứa uống say. Em đến quán bar Đế Hào đón anh ấy về nhà đi?"
"Tại sao lại uống say?" Tiết Giai Duyệt nhớ lại buổi chiều Hứa Ngạn Văn nói là bận chút chuyện cần đi ra ngoài một chuyến. Tại sao lại chạy đi uống rượu? Còn uống say nữa? Vì Tiết Giai Duyệt biết tửu lượng Hứa Ngạn Văn rất kém. Đây không phải lần đầu cô chứng kiến cảnh anh uống say. Đại khái cũng đoán được bộ dạng của Hứa Ngạn Văn khi uống rượu say.
Chu Thần Quang nói ở trong điện thoại: "Hình như anh Hứa gặp phải chuyện gì, tâm trạng không được tốt lắm. Kêu bọn anh đến. Lúc nãy anh ấy uống rất nhiều, tửu lượng anh ấy như vậy, bây giờ say mèm, vẫn còn tiếp tục đòi uống rượu còn nói bảo không sao. Em mau đi đến đây đón anh ấy về, khuyên bảo anh ấy kêu anh ấy đừng uống nữa. Anh Hứa luôn nghe theo lời em. Em mau đi đến đây!"
Nói Hứa Ngạn Văn luôn nghe lời cô. Đương nhiên Tiết Giai Duyệt không tin. Chẳng qua là Chu Thần Quang gọi điện thoại cho cô. Tiết Giai Duyệt đoán chắc bọn họ không có cách nào để ngăn cản Hứa Ngạn Văn, nên mới chạy đến nhờ cô giúp.
"Một lúc nữa em sẽ đến." Bình thường Hứa Ngạn Văn đối xử với cô rất tốt. Tiết Giai Duyệt không nhẫn tâm bỏ mặc Hứa Ngạn Văn. Chu Thần Quang chạy đến cầu cứu, cô đành phải đồng ý.
Tiết Giai Duyệt thay bộ quần áo khác chạy ra ngoài, gọi xe taxi, đi thẳng đến quán bar Đế Hào.
Khi đứng trước cửa quán bar, Tiết Giai Duyệt gọi điện thoại cho Chu Thần Quang. Chu Thần Quang vội vàng chạy ra đón cô, dẫn cô đi vào.
Bước vào trong phòng, Tiết Giai Duyệt thấy Hứa Ngạn Văn ngồi trên ghế dài, trong tay đang cầm chai rượu, bên cạnh còn mấy vỏ chai rượu rỗng. Vừa đi đến gần đã ngửi mùi rượu nồng nặc.
"Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Tiết Giai Duyệt nhíu mày.
Chu Thần Quang nói: "Anh Hứa bảo tâm trạng anh ấy không được tốt."
Tiết Giai Duyệt đưa tay kéo Hứa Ngạn Văn, nói: "Đứng dậy. Không được uống rượu nữa. Đi về nhà thôi."
Hứa Ngạn Văn hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói của Tiết Giai Duyệt, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, đôi mắt say rượu nhìn thấy được bóng dáng mảnh khảnh của Tiết Giai Duyệt, anh đưa tay ra nắm lấy tay Tiết Giai Duyệt, nói: "Giai Duyệt, em đến rồi."
Tiết Giai Duyệt đỡ anh dậy, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. Tiết Giai Duyệt lại nhíu mày, nói: "Muộn rồi. Đi về nhà thôi."
"Được." Hứa Ngạn Văn không hề dãy dụa, ngoan ngoãn đồng ý, khiến cho Chu Thần Quang cùng Tiêu Triết đứng bên cạnh không nhịn được chậc chậc hai tiếng. Phải biết rằng vừa nãy bọn họ khuyên Hứa Ngạn Văn đi về nhà. Hứa Ngạn Văn ngó lơ không thèm để ý. Phải cần người kia đến mới chịu đi về
"Đi chậm thôi." Tiết Giai Duyệt đỡ Hứa Ngạn Văn đi ra ngoài, Chu Thần Quang cùng Tiêu Triết chạy đến hỗ trợ, đưa bọn họ lên xe mới dừng lại.
"Cảm ơn các anh, hẹn gặp lại." Ngồi lên xe, Tiết Giai Duyệt chào tạm biệt Chu Thần Quang và Tiêu Triết.
"Về đến nhà nhớ gọi điện thoại đến báo nhé." Chu Thần Quang làm động tác gọi điện thoại, dặn dò Tiết Giai Duyệt đi được cẩn thẩn, nhớ gọi điện báo bình an.
"Vâng". Tiết Giai Duyệt đồng ý, xe ô tô từ từ rời đi.
Ở trên xe, Hứa Ngạn Văn vẫn rất yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi ở đó, không nói gì cũng không làm loạn, vẫn nắm chặt tay của Tiết Giai Duyệt. Như thể sợ Tiết Giai Duyệt bỏ rơi anh.
Nhưng Tiết Giai Duyệt không hề biết, như vậy khá ổn. Đợi đến khi cô đem Hứa Ngạn Văn say khướt về đến nhà, bước vào nhà, mở đèn lên. Hứa Ngạn Văn lấy lại tinh thần, mượu rượu ôm chặt lấy cô không chịu buông ra, không ngừng cầu xin cô: "Giai Duyệt, anh xin lỗi. Giai Duyệt, em đừng tức giận. Giai Duyệt, em tha thứ cho anh được không? Trước kia là do anh sai, anh biết sai rồi. Trước kia anh không nên đối xử với em như vậy, anh hứa sẽ sửa lại....."