Trong nháy mắt, nước mắt cô tuôn ra không ngừng, Tiết Giai Duyệt kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Hứa Ngạn Văn.
"Em xin lỗi." Cô nói, cô không nên nghi ngờ trái tim chân thành của Hứa Ngạn Văn.
Vừa định lui xuống, bỗng Hứa Ngạn Văn giữ cô lại, đôi tay to lớn nhanh chóng giữ chặt ót cô, khiến nụ hôn qua loa kia của cô trở thành nụ hôn sâu.
Nụ hôn của anh tràn đầy tình yêu sâu đậm nóng bỏng, nồng nàn mút môi cô một cái, để trán mình tựa vào trán cô, con ngươi đen láy nhìn thằng vào cô, đôi môi mỏng mở nhẹ nói: "Anh không muốn nghe em nói xin lỗi gì gì đấy, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi."
"Em........"
Tiết Giai Duyệt chưa kịp nói lời trong lòng ra, Hứa Ngạn Văn đã nhanh chóng cúi đầu hôn cô lần nữa, mút mút hôn hôn, nuốt những lời cô sắp nói ra vào bụng, anh không cần cô nói gì hết, anh chỉ cần cô đi theo anh, ở cạnh anh là được rồi, anh sẽ bảo vệ che chở cô, cưng chiều cô, khiến cô vui vẻ hạnh phúc.
Hai người dây dưa mở luôn cửa phòng ngủ, Hứa Ngạn Văn ôm hôn cô ngã trên chiếc giường lớn, anh chống hai tay ở hai bên người cô, từ trên nhìn xuống cô, vừa nghiêm túc vừa cố chấp nói: "Giai Duyệt, sinh con cho anh đi."
"Dạ?......." Tiết Giai Duyệt xấu hổ đến nỗi cả cơ thể đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng lựa ý hùa theo anh.
Hai tay anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn duyên dáng của cô, nhanh chóng tiến sâu vào hang sâu tăm tối, sự kết hợp chặt chẽ giữa hai người, dây dưa mây mưa triền miên.
Sau một đêm chiến đấu hăng say, Tiết Giai Duyệt nằm sấp trên giường, mệt đến nỗi không có sức để mở mắt, cổ họng đau không nói nên lời, chỉ có thể yếu ớt rên rỉ nhẹ giống chú mèo con, người đàn ông với thể lực khiến người sợ hãi ở đằng sau trông vẫn tràn trề tinh lực, hoàn toàn không nhìn ra chút mệt mỏi nào, dáng vẻ làm không biết mệt, dường như rất muốn ăn hết Tiết Giai Duyệt vào bụng, không còn chút vụn nào thừa lại mới tốt.
"Huhu........" Tiết Giai Duyệt khóc thút thít cầu xin tha thứ, câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong miệng, cả người vừa mệt vừa yếu ớt, một câu nói hoàn chỉnh cũng không sao thốt ra được.
Hứa Ngạn Văn ôm cô, hôn hai má cô, dùng giọng nói trầm ấm dụ cô vào tròng, "Giai Duyệt ngoan ngoan, một lần nữa thôi nhé........."
Tiếc là Tiết Giai Duyệt không biết rằng, một lần nữa của Hứa Ngạn Văn là một lần nữa của một lần nữa, cô dần mất đi ý thức rồi ngất xỉu trước, cực kỳ hối hận vì đã không nỡ từ chối Hứa Ngạn Văn, từ nay về sau cô chắc chắn sẽ không bao giờ mềm lòng với anh nữa.
Ngày hôm sau, Hứa Ngạn Văn bị tiếng chuông báo thức điện thoại của Tiết Giai Duyệt để trong túi đánh thức, anh lập tức rời khỏi giường, nhanh chóng tìm thấy túi rồi mở ra lấy điện thoại.
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy thời gian báo thức trên điện thoại Tiết Giai Duyệt, anh nhìn thoáng qua Tiết Giai Duyệt đang ngủ ngon lành trên giường, quả quyết nhấn tắt chuông, đi làm gì gì đó không phải là chuyện quan trọng, tối qua cô vất vả như thế rồi, nghỉ ngơi thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất.
Bên này Hứa Ngạn Văn vừa nhấn tắt chuông báo thức, tiện tay để luôn điện thoại trên tủ đầu giường rồi quay lại chỗ cũ, ôm Tiết Giai Duyệt đang ngủ say vào lồng ngực, vừa mới nhắm mắt được một chút thì không lâu sau, điện thoại trên tủ đầu giường lại kêu nữa.
Hứa Ngạn Văn nghĩ thầm, đến cùng vì để không không đi làm muộn, cô đã đặt mấy chuông báo thức vậy?
Duỗi tay từ trong chăn ra, sờ sờ chỗ tủ đầu giường một lúc, bắt được điện thoại của Tiết Giai Duyệt, anh vừa mở lên thì thấy.
Ha, giỏi thật, mới sáng sớm tinh mơ mà Tống Nghĩa Khôn đã gọi điện cho Tiết Giai Duyệt đến, không biết là ý gì đây?
Hứa Ngạn Văn bắt máy luôn, dùng giọng điệu âm u hỏi: "Anh tìm ai?"
Tống Nghĩa Khôn ở đầu dây bên kia không ngờ được rằng người bắt máy lại là đàn ông, nhưng nghĩ nghĩ một lúc đã nhanh chóng đoán được, người bắt máy chắc chắn là chồng của Tiết Giai Duyệt.
"Tôi có việc tìm Tiết Giai Duyệt một chút." Tống Nghĩa Khôn nói.
Lòng dạ Hứa Ngạn Văn không tốt đến mức đưa máy cho Tiết Giai Duyệt nghe, không chút do dự nói: "Cô ấy đang ngủ rồi, tôi là chồng cô ấy, có gì anh nói với tôi là được."
Tống Nghĩa Khôn dừng một chút, nói: "Anh chỉ cần nói với cô ấy là tôi đã gọi điện đến là được."
"Anh có quan hệ gì với cô ấy?" Ngụ ý là dựa vào đâu mà tôi phải chuyển lời giúp anh chứ, hừ!
Tống Nghĩa Khôn cũng nhạy bén nhận ra sự phòng bị và địch ý của Hứa Ngạn Văn với mình, anh cũng không gây thêm phiền phức cho Tiết Giai Duyệt nên giải thích ngay: "Tôi là anh trai của cô ấy."
Hứa Ngạn Văn cười lạnh một tiếng, nói: "Vợ tôi là con một, anh trai ở đâu ra? Làm lừa đảo thì cũng phải điều tra rõ ràng để còn nói dối cho đúng chứ!"
Tống Nghĩa Khôn bình tĩnh nói: "Anh đừng tức giận, có thể là em ấy chưa kịp nói chuyện này với anh, chúng tôi là do hợp nhau từ tính cách đến sở thích nên đã nhận nhau làm anh em, là bạn bè thân thiết thôi, không hề có ý khác!"
"Có ý khác hay không thì anh tự biết là được, tôi cảnh cáo anh tránh Tiết Giai Duyệt xa xa một chút!" Hứa Ngạn Văn nói xong thì lập tức cúp máy.
Vừa quay đầu lại, Hứa Ngạn Văn đã gặp ngay đôi mắt mở to của Tiết Giai Duyệt, không biết cô tỉnh lại từ lúc nào, nghe được anh những gì rồi.
Vẻ mặt Tiết Giai Duyệt không tốt lắm, nhìn ra được là đang tức giận, "Sao anh lại bắt máy em?"
"Anh thấy em ngủ ngon quá, không nỡ gọi dậy nên bắt máy giúp em luôn." Hứa Ngạn Văn giải thích.
"Thế thì anh cũng không được nói linh tinh chứ!" Tiết Giai Duyệt càng nghĩ càng thấy tức giận.
"Anh ta chính là một tên lừa đảo!" Hứa Ngạn Văn vội vàng nói: "Anh ta nói anh ta là anh trai em, sao có thể có chuyện này được? Từ nhỏ em đã đến nhà anh rồi, ba mẹ em cũng có một đứa con, anh trai ở đâu ra? Em thấy đúng không?"
Tiết Giai Duyệt chống trán, "Không phải thế."
"............" Hứa Ngạn Văn không ngờ Tiết Giai Duyệt lại bảo vệ Tống Nghĩa Khôn như thế.
Cô nói: "Em nói anh ấy không phải là lừa đảo, anh ấy là bạn em, anh cũng biết anh ấy mà, chỉ là chưa gặp bao giờ thôi, hồi trước anh ta từng giúp em một chuyện, con người cũng tốt lắm, hai bọn em tính cách hợp nhau nên đã nhận nhau làm anh em."
Câu nói sau là lý do thoái thác mà Tiết Giai Duyệt đã thống nhất với Tống Nghĩa Khôn, đối với người ngoài đều nói như vậy.
Hứa Ngạn Văn buồn trong lòng một chút, vẻ mặt suy sụp, nhàn nhạt nói: "Sao anh không biết em có đam mê nhận người thân thế nhỉ?"
"Do anh ấy đã giúp đỡ em mà!" Tiết Giai Duyệt cố hết sức thuyết phục Hứa Ngạn Văn, nói: "Anh ấy quan tâm giúp đỡ em như vậy, khi bọn em nói chuyện với nhau, em cảm giác anh ấy như anh trai em vậy nên bọn em đã nhận nhau làm anh em."
Hứa Ngạn Văn vẫn thấy không vui, biểu cảm bình tĩnh nói: "Anh ta giúp đỡ nên em liền nhận làm anh trai? Anh đây còn giúp nhiều người hơn! Anh giúp đỡ nhiều như thế, người khác cũng nên nhận anh làm anh trai đúng không?"
"Không phải, chuyện đó không giống, quan hệ của bọn em rất tốt, nói chuyện cũng hợp nhau nữa." Tiết Giai Duyệt giải thích.
Trong lòng Hứa Ngạn Văn nghẹn một đống lửa giận, làm cách nào cũng không vơi bớt được, nghĩ đến chuyện Tiết Giai Duyệt gọi Tống Nghĩa Khôn là anh trai, anh rất rất khó chịu, xưng hô đó chỉ dành riêng cho anh, cô chỉ có thể gọi mình anh là anh trai thôi!
"Thế anh thì sao?" Hứa Ngạn Văn kích động hỏi, "So với anh ta thì anh là gì?"
"............" Lần này đến lượt Tiết Giai Duyệt đơ ra, trợn tròn mắt nhìn anh, há hốc miệng, không thốt ra nổi một từ.
"Được rồi, không biết nói như nào thì thôi, coi như anh chưa hỏi gì đi!" Không nghe thấy câu trả lời của Tiết Giai Duyệt, trong lòng anh có đôi chút chán nản.
Cho đến giờ, Hứa Ngạn Văn cảm thấy trong lòng Tiết Giai Duyệt vị trí của anh hẳn là số một mới đúng, nhưng không ngờ rằng, bây giờ tự nhiên ở đâu lại lòi ra Tống Nghĩa Khôn gì gì đó, Tiết Giai Duyệt còn xưng anh em với anh ta, cướp đi xưng hô độc nhất vô nhị bấy lâu nay của anh. Không chỉ thế, trong lòng Tiết Giai Duyệt, cô thế mà lại không nói rõ được giữa anh với anh ta ai nặng ai nhẹ.
Bỗng anh cảm thấy vừa bị tổn thương lại vừa có chút khổ sở, nhưng phần nhiều là sợ Tiết Giai Duyệt sẽ chọn Tống Nghĩa Khôn, nói những lời gây tổn thương với anh, anh không có dũng khí nghe những lời ấy, một chút cũng không muốn nghe, càng không muốn Tiết Giai Duyệt nói ra những lời đó, vội vàng nói Tiết Giai Duyệt không cần nói những lời đó rồi sau đó nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Tiết Giai Duyệt ngây người trên giường mất nửa ngày, đến lúc cô phục hồi tinh thần lại, đi ra ngoài tìm Hứa Ngạn Văn thì anh đã đi mất, cô vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho Hứa Ngạn Văn, không ngờ anh lại tắt máy.
Tiết Giai Duyệt đành nhắn tin cho Hứa Ngạn Văn là, anh Hứa, bọn mình cần nói chuyện cẩn thận lại.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô nhìn chằm chằm avatar Wetchat của Hứa Ngạn Văn lúc lâu, bực bội nhếch môi một cái, lần trước Hứa Ngạn Văn cũng nói như vậy với cô, Giai Duyệt, bọn mình nói chuyện cẩn thận lại đi.
Trên đường đến phòng làm việc, cô nhận được điện thoại của Tống Nghĩa Khôn, trước tiên anh ta giải thích mọi chuyện với cô, "Anh không biết người bắt máy lại là anh ấy, anh nghĩ lúc đó cũng sắp đến giờ làm rồi nên em chắc hẳn đang ở phòng làm việc."
"Không có việc gì đâu." Tâm tình Tiết Giai Duyệt có hơi sa sút nhưng không muốn thể hiện ra trước mặt Tống Nghĩa Khôn tránh cho anh ta lo lắng.
"Anh ấy không nói gì à?" Tống Nghĩa Khôn quan tâm hỏi han, thái độ lúc nãy của Hứa Ngạn Văn qua điện thoại, chắc chắn là không vui chút nào, anh ta không lo lắng Hứa Ngạn Văn sẽ như nào mà sợ sẽ gây thêm phiền phức cho Tiết Giai Duyệt, anh ta không muốn cô phải chịu oan ức.
Tiết Giai Duyệt mở miệng một chút, cố dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể nói: "Em nói với anh ấy rằng quan hệ giữa em với anh chỉ là bạn bè thôi, do hợp nhau về tính cách nên mới nhận nhau làm anh em, anh ấy thông minh như vậy nên chắc sẽ hiểu thôi."
"Anh ấy hiểu được là tốt rồi." Tống Nghĩa Khôn thở phào nhẹ nhõm, Tiết Giai Duyệt ổn là tốt rồi.
Tiết Giai Duyệt nói: "Anh, anh gọi điện cho em có chuyện gì thế?"
Tống Nghĩa Khôn nói: "Sắp tới sinh nhật em rồi, anh định mua quà tặng cho em, trưa nay em rảnh không? Chúng ta gặp nhau ăn bữa cơm."
Hồi trước khi Tiết Giai Duyệt và Tống Nghĩa Khôn vẫn còn là anh em với nhau, mỗi lần đến sinh nhật Tiết Giai Duyệt, Tống Nghĩa Khôn sẽ tặng quà cho cô, cho dù về sau vào quân đội, anh cũng vẫn nhớ ký để gửi quà về cho cô, liên tục hằng năm đến tận khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Xa cách lâu như vậy, cô lại có thể một lần nữa nhận quà sinh nhật từ Tống Nghĩa Khôn, nếu nói không kích động không vui thì là giả, sự kích động vui vẻ này đã phần nào làm vơi bớt nỗi buồn trong lòng cô, khiến cho tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều, nói: "Được, anh, trưa này em rảnh, chúng ta gặp nhau trên quảng trường An Khang nhé."