[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 112:




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 104
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Quyền hỏi Tiếu Dao: "Toilet ở đâu?"
"Chính ở phía sau anh."
Chu Hải Quyền liền đi vào toilet, hồi lâu cũng chưa ra, Tiếu Dao cách cửa phòng nghe thấy được vài tiếng nôn khan, nhanh buông đồ vật trong tay, đi đến cửa toilet hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không có việc gì." Chu Hải Quyền ở bên trong nói liền lại phát ra vài tiếng nôn mửa.
Chu Hải Quyền cũng không hoàn toàn là giả vờ, anh hôm nay uống chính là không ít, trước kia thời điểm mới vừa học làm buôn bán, bởi vì tuổi trẻ, đến chỗ nào cũng không tránh được phải uống, khi đó liền học được một chiêu uống xong rồi thúc giục nhổ ra, sau này địa vị chậm rãi cao lên, tình huống bất đắc dĩ uống rượu liền ít đi, anh cũng thật sự đã lâu không có thúc giục phun qua, thật đúng là khó chịu, ngẩng đầu lên từ bồn rửa mặt, trong gương là anh hai mắt đỏ bừng.
Anh nhớ rõ trước kia ở trên mạng nhìn thấy một câu, cụ thể nhớ không rõ, đại khái chính là nói, tim người là đỏ, đôi mắt là đen, chính là thời điểm mắt đỏ lên, tim liền đen.
Anh nhìn đôi mắt đỏ bừng của mình trong gương, nghĩ thầm, hiện tại tim mình đen rồi sao?
Bên ngoài truyền đến vài tiếng tiếng đập cửa, Chu Hải Quyền đứng lên, lau lau miệng, mở vòi nước tạt một chút, bên ngoài Tiếu Dao liền đẩy cửa ra: "Nôn à?"
"Ân." Chu Hải Quyền hứng nước, lại súc miệng lần nữa, Tiếu Dao liền đi tới, cầm một cái khăn lông trên giá cho anh, anh liền lau một chút nước trên cằm.
"Về sau vẫn là uống ít rượu chút, không có gì chỗ tốt." Tiếu Dao nói, "Tôi ở đây cũng không có thuốc tỉnh rượu gì."
"Em nấu cho tôi chút canh tỉnh rượu đi, dạ dày có hơi khó chịu." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao nói: "Vậy anh chờ, tôi đi phòng bếp nhìn xem."
Canh giải rượu cách làm rất nhiều, có trái cây, có đồ ăn, cũng có dược liệu, lúc trước Chu Hải Vinh thường uống rượu, dì Vương dạy cho cậu thật nhiều cách làm canh giải rượu, đơn giản nhất ở nhà chính là nước cơm, nấu đậm đặc nước cơm thêm chút đường trắng, dì Vương nói tuy hiệu quả không bằng trung dược liệu, nhưng cũng có thể dùng.
Cậu liền đi phòng bếp nhìn nhìn, cậu cũng đã lâu không có làm cơm, trong nhà cũng chỉ có chút gia vị cùng gạo và mì, chính cậu cũng có chút khát nước, liền nấu nhiều một chút nước cơm, ở cửa phòng bếp kêu: "Anh trước tiên ở trên sô pha ngồi một hồi đi. Điều khiển từ xa ở trên bàn, anh nếu là nhàm chán liền xem TV."
Chu Hải Quyền liền ngồi lên trên sô pha, Trần Ha Ha vẫn luôn ở dưới cọ chân anh, anh cũng không thèm nhìn, một bộ đột nhiên khó chịu, hôn hôn trầm trầm nằm xuống. Tiếu Dao bên này mới vừa do xong gạo, mở bếp ga nấu nước gạo, trở lại trong phòng khách, thấy Chu Hải Quyền đã híp mắt nằm.
Cậu hoảng sợ, chạy nhanh qua nói: "Anh đừng ngủ, nhà tôi máy sưởi không ấm lắm."
Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, nói: "Có hơi khó chịu, tôi nằm chút."
Tiếu Dao thiếu chút nữa mở miệng để anh lên trên giường mình nằm, bất quá cuối cùng vẫn là đi phòng ngủ ôm một cái chăn ra tới, đắp ở trên người Chu Hải Quyền, vừa đắp vừa nói: "Phòng khách lớn, máy sưởi có chút tật xấu, tôi nói tìm người sửa, bất động sản vẫn còn chưa qua."
Tiểu khu quá nát, sửa cũng không có tác dụng gì, máy sưởi nhà mọi người trong tiểu khu đều không đủ nhiệt, đã phản ánh rất nhiều lần.
Cậu một hồi vào phòng bếp nhìn xem nước cơm, một hồi tới phòng khách nhìn Chu Hải Quyền, cậu nhìn không được mấy lần Chu Hải Quyền liền có chút buồn ngủ, chờ đến lúc cậu nấu xong nước cơm, Chu Hải Quyền thế nhưng đã ngủ rồi.
Cậu múc một chén canh, đặt lên trên bàn trà, sau đó vỗ vỗ Chu Hải Quyền nói: "Anh còn uống được nước cơm không?"
Chu Hải Quyền hơi hơi híp mắt ngồi dậy, sờ sờ chén, nói: "Nóng."
"Lạnh một chút lại uống, anh đừng nằm, ngủ lại bệnh."
Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, chầm chậm ngồi dậy, Tiếu Dao liền mở TV lên, là kênh kỷ lục, đang kể về động vật ăn thịt trên đại thảo nguyên Châu Phi, mấy chú sói đang phân công hợp tác vây săn một con linh dương, phim quay đặt biệt hay, người xem kinh tâm động phách, Tiếu Dao một bên xem một bên nói với Chu Hải Quyền: "Có thể uống rồi, không nóng."
Chu Hải Quyền liền uống chén nước cơm kia, nước cơm thêm đường trắng, rất ngọt. Anh cũng là thật sự có hơi khát nước.
Kết quả anh vừa mới uống xong, liền nghe Tiếu Dao cầm di động nói: "Hiện tại thời tiết không tốt, phỏng chừng xe không dễ bắt, tôi gọi cho anh chiếc xe đi. Sớm một chút trở về, cũng đỡ dì Vương bọn họ lo lắng."
Chu Hải Quyền: "......"
Tiếu Dao liền hẹn trước cho anh một chiếc xe, hẹn trước xong buông di động, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình.
Chu Hải Quyền muốn lưu lại nơi này của cậu qua đêm, cậu đã sớm phát giác tới, sao có thể để Chu Hải Quyền như nguyện. Cậu nếu là chút lòng phòng bị này đều không có, vậy cũng quá xuẩn. Chờ sau khi hẹn trước xe, Tiếu Dao liền có chút đắc ý nói không nên lời, cậu nghĩ Chu Hải Quyền hiện tại khẳng định rất ảo não, bởi vì bị mình nhìn ra quỷ kế của anh.
Đầu ngón tay Chu Hải Quyền liền bắt đầu ở trên sô pha chậm chậm đều đặn gõ, dư quang đôi mắt vẫn luôn nhìn lỗ tai trắng nõn của Tiếu Dao.
Anh cảm thấy Tiếu Dao lớn lên thủy tú trầm tĩnh, bên trong lại là chó săn nhỏ không dễ chọc, ngày thường ghé vào một chỗ không nháo không kêu, chính là chọc một chút liền muốn cắn người, tính cảnh giác rất cao, cũng không dễ chọc.
"Nhà ở lớn như vậy, em ở một mình, ngày thường có thể sợ hãi hay không?" Anh hỏi Tiếu Dao.
"Nhà của mình, có cái gì đáng sợ, nhà anh lớn hơn nữa a." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền rất ảo não phát hiện, anh có chút hết bản lĩnh, nói đây đều là chuyện quỷ quái gì. Anh lệch qua trên sô pha nghĩ nghĩ, đành phải lợn chết không sợ nước sôi, nằm ở trên sô pha giả chết.
Chỉ chốc lát di động Tiếu Dao liền vang lên, là tài xế gọi qua, hỏi người ở đâu.
"Anh ở cửa tiểu khu chờ một chút, người này sẽ đi xuống."
Tiếu Dao cúp điện thoại liền đứng lên, quay đầu nói với Chu Hải Quyền: "Xe tới rồi, tôi tiễn anh xuống dưới."
Kết quả Chu Hải Quyền nhắm mắt lại, hình như là ngủ rồi.
Chính là sao có thể ngủ nhanh như vậy, Tiếu Dao một chút đều không tin, đứng ở bên cạnh kêu lên; "Chu tổng, Chu Hải Quyền."
Chu Hải Quyền vẫn là không nhúc nhích, cậu liền duỗi tay vỗ vỗ bả vai Chu Hải Quyền, cánh tay mới vừa với qua, Chu Hải Quyền bỗng nhiên mở mắt, duỗi tay kéo cậu một cái, liền kéo đến trên người anh, lập tức liền ôm đầy cõi lòng. Tiếu Dao cách chăn đè ở trên người Chu Hải Quyền, trán dán lên Chu Hải Quyền, đôi tay cậu hoảng loạn chống ngực Chu Hải Quyền bò dậy, nửa người trên vừa mới lên, liền lại bị túm trở về. Lần này Chu Hải Quyền trực tiếp ôm cậu trở mình, đem cậu đè ở dưới thân, chăn hỗn độn kẹp ở trung gian hai người, có một bộ phận còn rơi xuống đất, Chu Hải Quyền dán lấy cậu, hỏi: "Để tôi vào cửa, không nghĩ tới sẽ là hậu quả này sao, hửm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.