[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 129:




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 121
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ăn xong cơm rồi, hai người từ nhà ăn ra ngoài, bên ngoài trên đường cơ hồ đã không còn người mấy, Tiếu Dao đề nghị nói: "Đi một chút đi, tôi ăn no căng, đi một chút tiêu tiêu thực."
Chu Hải Quyền liền cười nói: "Lượng cơm em ăn vẫn là nhỏ."
"Trước kia lượng cơm tôi ăn thật sự rất lớn, khả năng là do còn đang cao lên, ăn bao nhiêu đều sẽ không béo, mẹ tôi thường xuyên chê tôi ăn nhiều." Tiếu Dao sờ sờ bụng, vừa đi vừa nói, "Bất quá sau này...... Sau khi Hát tuồng, cảm giác chính mình ăn uống đã ít đi. Bất quá tôi xác thật phải ăn uống điều độ, sư phụ tôi nói ngàn vạn không thể béo, béo lên thân hình không ổn."
Lê Viên Càn đán, yêu cầu đối với dáng người là rất nghiêm khắc, nam nhân vừa béo, lại giả nữ nhân liền không giống.
"Vấn đề không phải em béo, là có hơi gầy, khung xương tinh tế, ăn béo một chút cũng không có việc gì." Chu Hải Quyền nói, "Tôi còn chưa có hỏi, lần này em diễn xuất thế nào?"
"Còn ổn, chính tôi cảm thấy tốt hơn một chút so với mấy buổi biểu diễn trước kia, lúc trước từ nông thôn trở về, sư phụ tôi xem video tôi diễn xuất, lại nghiêm chỉnh chỉ dạy diễn mẫu cho tôi, Triệu Chi Lan bọn họ cũng có giao lưu với tôi, đài truyền hình trong nước hình như sắp chiếu, mùng sáu hay là mùng bảy đó, anh đến lúc đó có thể xem xem, cho tôi vài ý kiến."
Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Em rất thông minh, cũng có thiên phú, khuyết thiếu chỉ là kinh nghiệm sân khấu, về sau lên đài nhiều là tốt rồi."
Trong đầu Tiếu Dao lại đột nhiên hiện ra một ý niệm, một chiếc xe từ phía sau lái tới, Chu Hải Quyền như là ý thức được cái gì, liền duỗi tay ôm lấy bờ vai của cậu, hai người đổi vị trí một chút, để anh đi về phía ngoài mạn đường.
Tiếu Dao liền hỏi: "Tôi trước kia vẫn luôn cho rằng anh sẽ rất chán ghét người hát tuồng," cậu nói liền cười cười, "Tôi nhớ rõ lúc mới vừa vào nhà mấy anh, Chu Hải Vinh nói tôi là xướng Càn đán, sắc mặt anh thật không tốt."
Chu Hải Quyền liền nói: "Nếu thành thật mà nói, lúc ấy xác thật không quá thích."
"Là bởi vì Phương di sao?"
Chu Hải Quyền gật gật đầu: "Nhà của chúng tôi trước kia phát sinh qua rất nhiều chuyện, cha tôi rất thích nghe Côn khúc, thời điểm tuổi trẻ đã cùng Phương di tiến tới ở nhau, bởi vì duyên cớ này, cho tôi mẫu thân, đều tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho anh chị em trong nhà tôi. Kỳ thật khi còn nhỏ thường xuyên nghe cha mình mở Côn khúc, mưa dầm thấm đất, cũng có chút thích, chỉ là sau lại bởi vì chuyện của Phương di, liền cảm thấy......"
Hơn nữa lúc ấy anh đối với Tiếu Dao thật sự có thành kiến, cảm thấy Tiếu Dao mặt mày không an phận, lộ ra lẳng lơ.
Hát tuồng rất nhiều khi không đứng đắn, là ấn tượng cổ quái của anh đối với một ngành này trước kia.
"Vậy hiện tại thì sao, thích?"
Chu Hải Quyền liền cười, nói: "Hiện tại kỳ thật cũng chưa nói tới thích bao nhiêu, bất quá là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì chức nghiệp của em là cái này."
Đại khái tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Tiếu Dao sửng sốt một chút, liền có chút ngượng ngùng. Triệu Chi Lan nói với cậu, yêu đương giữa đàn ông với nhau cũng là tự nhiên mà đến, nhưng cậu mỗi lần nghe Chu Hải Quyền nói thích mình, tại sao đều cảm thấy có chút kì lạ, hình như là cảm giác thẹn đang giam cầm cậu. Cậu liền không có nói tiếp, hai người trầm mặc chậm rãi đi dọc theo bờ sông, trong bóng đêm Tiếu Dao có một loại soái khí rất thanh diễm, tóc của cậu là mái tóc chẻ giữa chỉ có soái ca mới trấn nổi, bị gió thổi hơi có chút tán loạn, thân hình tú đĩnh, môi hồng da trắng, bóng đêm cũng che không được hồng và trắng. Mà Chu Hải Quyền lại cao hơn một tí, lạnh lùng hơn một ít, thân cao thể trường, vì cùng Tiếu Dao cùng nhau đi, còn đặc biệt thu hẹp bước đi.
Đại khái lại đi được hai ba phút, Tiếu Dao liền phát hiện Chu Hải Quyền cách mình càng ngày càng gần, sau lại cánh tay hai người thậm chí sẽ thỉnh thoảng mà chạm vào một chút. Tim Tiếu Dao đập rất nhanh, tay liền hơi hơi cuộn tròn lên, nghĩ có cần bỏ tay vào túi quần hay không, đúng lúc này, liền cảm giác được bàn tay Chu Hải Quyền đụng phải mình.
Bàn tay với cánh tay không giống hau, bởi vì không che đậy, cho nên là ấm áp, xúc cảm rất rõ ràng, chạm vào một chút, sau đó lại rời đi, tim đập liền lại lần nữa gia tốc, cả người Chu Hải Quyền cũng dựa vào càng gần, trên người tựa như có hương vị rượu vang đỏ như có như không, sau đó lại lần nữa đụng phải bàn tay cậu, lần này đụng phải không có lại rời đi, mà là dùng ngón tay, nhẹ nhàng câu lấy ngón út của cậu.
Tiếu Dao thật muốn khẩn trương đến nổ mạnh, trái tim đều không phải của chính mình, trong nháy mắt trong đầu thiên nhân giao chiến, hô hấp đều ngừng lại rồi, cậu là phải rút tay ra, hay là để Chu Hải Quyền dắt a......
Cậu dùng dư quang đôi mắt nhìn thoáng qua Chu Hải Quyền, lại thấy Chu Hải Quyền nhấp môi, sắc mặt như thường, nhìn thẳng phía trước, chỉ yết hầu hoạt động trên dưới một chút, ngay sau đó Tiếu Dao liền cảm giác Chu Hải Quyền cầm toàn bộ tay mình, bàn tay ấm áp giống như đang nói lời âu yếm, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve một chút mu bàn tay cậu, cậu liền lập tức thành thật, không còn nhúc nhích.
Hai người liền nắm tay tiếp tục đi về phía trước, tim đập bùm bùm, cuồn cuộn động, bên ngoài dũng mật giống nhau, sao lại ngọt ngào đến vậy, khiến người động tâm đến vậy. Nhân sinh lần đầu tiên nắm tay, vừa ngây ngô, vừa tốt đẹp, khiến người cả đời đều không quên được.
- --------------------------------------------------
ÔI TÌNH YÊU LOÀI NGƯỜI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.