[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 124
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Vinh mấy ngày nay thật sự rất rất dày vò.
Anh cả mình Chu Hải Quyền đến nước Pháp, thời điểm mới vừa đi, hắn còn không có cảm giác gì, bản thân đi theo mấy người anh em điên loạn mấy ngày, muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, kết quả vừa rảnh rỗi, thời điểm cùng dì Vương bọn họ nói chuyện phiếm, dì Vương liền nói một câu: "Cũng không biết Hải Quyền khi nào trở về, tôi còn từ quê quán mang về chút bánh nướng Vương thôn, để nữa là hết giòn mất."
Chu Đồng nghe xong liền bĩu môi cười nói: "Nó? Nó không biết lúc này sung sướng ở đâu đâu."
Chu Hải Vinh lập tức liền ngồi dậy, Chu Đồng cùng dì Vương nhìn về phía hắn, liền thấy Chu Hải Vinh đi lên lầu, Chu Đồng lè lưỡi với dì Vương một cái, dì Vương cười cười, cũng không biết nói cái gì tốt.
Anh cả mình thật sự đang cùng Tiếu Dao sung sướng sao?
Chu Hải Vinh phát hiện sau khi cái ý niệm này của mình toát ra, liền không có cách nào bỏ ý niệm này đi, thời điểm làm gì đó đều suy nghĩ, giờ này khắc này, anh cả mình có lẽ đang ở cùng Tiếu Dao thế nào thế nào.
Tiếu Dao trước kia chạm vào đều không cho hắn chạm vào, hiện giờ đụng phải người đàn ông mình thích, chỉ sợ anh mình đã lấy được người rồi?
Loại cảm giác này đặc biệt phức tạp, khiến hắn buồn bực không vui, ý niệm tuy rằng có, cũng may không nghĩ loạn, bởi vì đương sự trong đó có một người là anh trai mình, hắn là không có biện pháp tưởng tượng người thân của mình làm này làm kia, thật không chịu nổi, lại không thể nghĩ lại, Chu Hải Vinh áp xuống rất vất vả, vì thế hắn liền lại chạy ra ngoài, cũng định cùng bạn cùng nhau đi ra ngoài chơi hai ngày.
Đi đâu đây? Cùng bạn chơi từ nhỏ Lưu Trạch Tiêu thương lượng một chút, Lưu Trạch Tiêu nói: "Chúng ta đi qua chỗ lão Tống uống rượu đi thôi."
Lão Tống tên là Tống Vĩ, cũng là người Nam Thành, vòng thượng tầng xã hội chỉ lớn đến vậy i, trước kia đều rất quen thuộc với bọn họ, bởi vì tuổi so với bọn họ lớn hơn một chút, bọn họ đều gọi là lão Tống. Lão Tống đam mê uống rượu, hiện giờ người ở nước ngoài, ở Provence có một tửu trang, hợp tác với chính phủ địa phương, có một đoàn đội nhỏ đang nghiên cứu phát minh rượu nho kiểu mới, quanh năm suốt tháng trở về không được hai tuần.
Bởi vì nguyên nhân Chu Hải Quyền cùng Tống Vĩ là bạn tốt, Chu Hải Vinh bọn họ cũng rất quen thuộc với anh ấy. Nước Pháp là lãnh địa của rượu nho mà, mà Provence lại là sản khu rượu nho cổ xưa nhất nước Pháp, tửu trang của Tống Vĩ ở địa phương có chút danh khí, trước Tết Âm Lịch năm nay, bọn họ đều nhận được quà năm mới của Tống Vĩ, chính là rượu nho tự ủ.
Chu Hải Vinh nói: "Chính là anh trai tôi ở Pháp."
"Anh ấy ở đó thì sao?" Lưu Trạch Tiêu nói, "Cậu hiện tại sợ anh ấy sợ thành như vậy sao?"
"Tôi là không muốn gặp anh ta." Chu Hải Vinh nói.
"Anh ấy ở Provence?"
Chu Hải Vinh lắc đầu: "Người ở Paris."
"Vậy còn không phải sao, Paris cách Provence xa lắm, đừng nói cách khá xa, chính là cùng thành thị cùng một khu, không liên hệ trước, muốn gặp được cũng rất khó đi?"
Chu Hải Vinh nghĩ nghĩ xác thật là đạo lý này: "Bất quá lúc này đi Provence, không có cảnh trí gì đẹp, hoa oải hương không phải tháng bảy tháng tám mới có sao?"
"Chúng ta đi uống rượu a, thuận tiện giải sầu, chỗ đó lại không chỉ có mỗi hoa oải hương."
Chu Hải Vinh liền về nhà bảo dì Vương giúp hắn thu thập hành lý. Dì Vương nghe nói hắn muốn đi Pháp, liền có chút giật mình: "Anh cả cậu không phải ở nơi đó sao? Hải Vinh, cậu nhưng đừng......"
"Cháu không phải đi tìm anh ấy," Chu Hải Vinh nói, "Cháu đi tìm bạn bè chơi, không cùng một thành phố với anh ấy."
Dì Vương liền cười, vừa giúp hắn thu thập hành lý vừa nói: "Vậy mà khiến tôi sợ muốn chết. Hải Vinh a, dì Vương vẫn là khuyên cậu, chuyện anh cả cậu nếu là quản không được, cứ mặc cậu ấy đi thôi. Chúng ta vẫn là phải tin tưởng cậu ấy, cậu ấy làm việc luôn luôn có chừng mực, sẽ không khiến cái nhà này quá khó coi."
Chu Hải Vinh cười lạnh: "Dì xem trọng cháu, cháu còn dám quản anh ấy. Anh ấy không em cháu Tiếu Dao là tẩu tử, cháu đã cám ơn trời đất."
Lời này mang theo chút giận dỗi, lời nói lại cũng đáng cười, dì Vương liền cười, nói: "Cái này tôi cam đoan với cậu, khẳng định sẽ không để cậu kêu."
Đồng tính hôn nhân tuy rằng giống nhau với hôn nhân khác phái, nhưng nghiêm khắc mà nói có khác biệt gả cưới, cũng chỉ có mấy đứa trẻ con như Chu Tư Ngữ mới có thể kêu chị dâu.
Chu Đồng nghe nói Chu Hải Vinh muốn đi Provence, cũng không nói thêm gì, cô cảm thấy để Chu Hải Vinh đi ra ngoài giải sầu cũng tốt: "Gần đây thấy nó ủ rũ cụp đuôi, Tết cũng không ăn nổic."
Chu gia khác thường người ngoài vẫn là phát hiện, nên Chu Tân Phong vẫn luôn hỏi chuyện Chu Hải Quyền: "Tết nhất làm gì mà một mình chạy đi không thấy người, chú thấy no so với năm rồi có chút không giống nhau, lần trước khi ăn cơm chú thấy nó vẫn luôn đang xem di động, nó có phải có đối tượng hay không."
Mẫn cảm nhất là Triệu Lê Hoa, cô ấy trước kia cảm thấy Chu Hải Quyền đối với mình vẫn là khá hòa nhã, một người đàn ông rất thân sĩ, gần đây rõ ràng lãnh đạm đi rất nhiều, Tết Âm Lịch cô ấy đã gửi một lời chúc Tết Âm Lịch, Chu Hải Quyền cũng chưa trả lời cô ấy.
Bất quá cái này Chu Đồng cảm thấy khẳng định là Chu Hải Quyền không chú ý tới: "Cái khác không nói, em trai này của chị xử thế vẫn là rất có lễ phép, sẽ không làm loại chuyện thấy mà không trả lời này. Nó mỗi năm Tết Âm Lịch đều nhận được một đống tin nhắn chúc tết, phỏng chừng chưa có xem đến em."
Chu Đồng cảm thấy việc đã đến nước này, cô thân là bạn, hay là nên để lộ chút tin tức cho Triệu Lê Hoa, để cô ấy không cần đợi nữa. Thiên kim hào môn như bọn họ, trừ cô ấy, người nào tới tuổi này rồi còn chưa từng nói chuyện yêu đương.
Tiếu Dao cảm thấy Triệu Chi Lan nói còn rất có đạo lý, một chuyến theo Chu Hải Quyền đi Provence này, cậu cảm thấy Chu Hải Quyền sẽ không quá thành thật, vì để ngừa vạn nhất, cậu trước lúc xuất phát, đi cửa hàng bên cạnh mua hai bộ áo ngủ, áo dài quần dài, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Cậu vẫn là lo lắng an nguy của Triệu Chi Lan, cho nên ở lúc trước khi đi Provence, mời soái ca người Hoa Triệu Chi Lan quen biết kia ăn bữa cơm: "Để anh ta biết Triệu Chi Lan không phải một mình, còn có chúng ta, đối phương nếu là người xấu cũng không dám khi dễ anh ấy." Cậu nói với Chu Hải Quyền.
Kết quả gặp soái ca người Hoa kia cậu liền an tâm rồi, đối phương một miệng lưu loát Hán ngữ, nói chuyện phiếm mới biết được, anh ta là đến tuổi bằng lúc ba kết hôn mới di dân đến đây, ba là người Trung Quốc, mẹ là người nước Pháp, ông bà đều ở quốc nội, ngẫu nhiên còn sẽ về nước thăm người thân.
Xem nhân phẩm cũng không tồi, một soái ca trẻ tuổi người rất rộng rãi, người ta còn là học sinh học viện cao đẳng sư phạm Paris, đừng thấy tên giống như không đến đâu, nhưng lại là đại học xếp hạng cao nhất trong những đại học Paris sở hữu.
"Lần này em yên tâm rồi?" Lúc trở về Chu Hải Quyền cười hỏi.
"Em còn tưởng rằng kiểu bèo nước gặp nhau này, đều không đáng tin cậy đâu. Đáng tiếc không phải quốc nội, Triệu Chi Lan với anh ta không có khả năng phát triển gì."
"Người bạn này của em mong muốn quá cao, cho dù ở trong nước cũng thành không được." Chu Hải Quyền nói.
Anh nhìn người vẫn là rất chuẩn, Triệu Chi Lan tốt xấu cũng là người có chút danh khí trong Lê Viên, đại khái sẽ không cam tâm cùng người thường ở bên nhau.
Kỳ thật Tiếu Dao cũng phát hiện, nhưng cậu kỳ thật không hiểu cách Triệu Chi Lan tìm bạn đời, bao gồm Bạch Phượng Mai trước kia, tầm mắt của họ hình như đều rất cao, đều muốn tìm kẻ có tiền.
"Chính bản thân điều kiện đã không hề tệ, lại ở trong vòng này của các em, nhìn quen phú hào quyền quý, ánh mắt tự nhiên là cao." Chu Hải Quyền nói với hắn.
Tiếu Dao liền hỏi: "Trước kia có phải rất nhiều người theo đuổi anh hay không?"
"Cũng không có." Chu Hải Quyền nói.
"Chỉ em biết đến đã có Bạch Phượng Mai, còn có Triệu Lê Hoa bọn họ."
"Bọn họ loại này không tính, cũng chưa làm rõ." Chu Hải Quyền nói, "Em tuổi còn nhỏ, chưa thấy qua, có vài người là trực tiếp phát tác trên người em, nói chuyện vài câu thì lại sờ soạng lên đùi em."
Tiếu Dao nghe xong lời này trong lòng liền có chút ê ẩm: "Vậy còn anh, làm như thế nào?"
Chu Hải Quyền nói: "Trực tiếp đẩy ra. Những người phụ nữ này đều là nhân tinh, em cho họ một ánh mắt họ đã biết ý tứ. Em yên tâm, anh có thói sạch sẽ, rất phiền chán loại người này, sẽ không chạm vào."
"Chưa từng có?"
Chu Hải Quyền liền nói: "Muốn nghe lời nói thật?Vậy anh nói, em đừng có tức giận."
Tiếu Dao gật gật đầu, Chu Hải Quyền liền nói: "Thời điểm vừa mới bắt đầu tiếp nhận sinh ý trong nhà, đi theo trưởng bối, lời nói quyền lực không lớn, trên cơ bản người khác uống em cũng phải uống, sau đó gọi tiểu thư bồi, bên cạnh em cũng có tiểu thư ngồi, ôm chầm......" Chu Hải Quyền nói đến mấy cái này, còn có chút ngượng ngùng, "Bất quá cũng không mấy lần, cũng chỉ ôm lấy, uống qua rượu, khác cũng không có. Khi đó trong lòng bài xích, nhưng cũng không có biện pháp, không thể khiến đối phương mất hứng, sau này anh liền tận lực ít đi, tìm người phía dưới thay thế, sau này nữa lời nói của dùng được, mấy bữa tiệc đó cũng không đi nữa."
Đến bây giờ anh thành quyền quý một phương, chuyện tiếp khách hàng này không tới trên người anh.
Tiếu Dao liền nói: "Cũng không biết câu nào là thật sự, câu nào là giả."
"Em hỏi anh không muốn trả lời thì sẽ không trả lời, tuyệt sẽ không lừa em." Chu Hải Quyền nói, "Hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không."
Tiếu Dao liền không nói chuyện, đẩy cửa khách sạn ra, tiếp tục đi vào trong. Chu Hải Quyền đi theo ở phía sau, nói: "Em nha, em người này, mới là không biết câu nào là thật, câu nào là giả."
Tiếu Dao không nói chuyện, chờ hai người vào thang máy, cậu mới "Ân" một tiếng, Chu Hải Quyền liền cau mày nhìn về phía cậu: "Ân?"
Đôi tay Tiếu Dao giao nhau ở sau người, dựa vào thang máy, nói: "Em trước kia xác thật nói qua rất nhiều lời nói dối, về sau sẽ không."
"Em có thể nói dối người khác, với anh, không được." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao gật gật đầu, hơi có chút xấu hổ, thực thành thật mà nói: "Đã biết."
"Vậy em thích anh không?"
Tiếu Dao không nghĩ tới nguyên lai Chu Hải Quyền mai phục, là muốn hỏi cái này.
Nhưng là để cậu nói "Thích", cậu cảm thấy còn rất xấu hổ, cậu liền nói: "Anh nói xem?"
"Anh muốn nghe chính miệng em nói," thang máy luôn khiến người cảm thấy có chút áp lực, Chu Hải Quyền lại cao, đứng ở trước mặt nhìn mình, cảm giác có hơi gần, nhưng thanh âm anh trầm thấp hồn hậu, "Muốn nghe em chính miệng nói em thích anh, nói em với anh giống nhau, vì em mê muội."
"Có cameras......" Tiếu Dao nóng mặt, nhắc nhở anh, bởi vì cậu cảm thấy tư thế hiện giờ của Chu Hải Quyền sẽ làm người hiểu lầm, vạn nhất có bảo vệ đang xem thì sao.
"Ai quen biết ai," Chu Hải Quyền nhìn cậu, bỗng nhiên cười, nói: "Anh chỉ thích nhìn em e lệ."
Nhìn cậu trong lòng ấm áp, lại ngứa, khiến anh nhớ tới buổi tối hôn lên tai của cậu, bộ dáng cậu ngượng ngùng lại cường ngạnh, là dáng vẻ của mối tình đầu, ngây ngô lại tốt đẹp, khiến tim anh cũng biến hóa theo, chỉ muốn yêu thương cậu cẩn thận.
Tiếu Dao e lệ, nhưng ngượng ngùng biểu hiện ra e lệ, cho nên nhấp môi, hơi có chút cường ngạnh mà rũ mắt, không nói lời nào.
- ----------------------------------------------------
ĐÚNG LÀ ĂN MẬT, QUÁ TRỜI LÀ NGỌT NGÀO, CHÌM MẤT
AAAAAAAAAAAAAAA