[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 159:




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 151
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thẩm Tinh Chi có chút tức giận, nói: "Biết rõ con nổi lên sẽ gièm pha quấn thân, vậy còn nâng con làm cái gì."
Tiếu Dao nhất thời không nói gì, đứng tại chỗ không nói gì, nhìn Thẩm Tinh Chi đi ra ngoài, chính mình đứng một hồi lâu ở trong phòng, nhất thời không kịp phản ứng.
Bởi vì Thẩm Tinh Chi ngày thường đều rất thương cậu, cậu cũng không biết lời nói của Thẩm Tinh Chi mới rồi có mấy phần thật giả, cuối cùng bản thân ngồi xuống ghế, muốn tìm Chu Hải Quyền nói chuyện, lại nhịn xuống.
Vậy tập diễn buổi chiều, cậu còn đi hay không?
Tiếu Dao ở trong phòng ngây người hơn nửa tiếng đồng hồ, Chu Hải Quyền liền gọi điện thoại kêu cậu đi ra ngoài ăn cơm: "Còn phải lén lút, chờ diễn xuất xong rồi, anh tự mình mời sư phụ em ăn một bữa cơm, cũng coi như chính thức gặp mặt."
Tiếu Dao không biết nếu Chu Hải Quyền biết sẽ thế nào, cho nên thời điểm đi ra ngoài ăn cơm cũng không nói với anh, bất quá cũng bởi vì cảm thấy Thẩm Tinh Chi đã biết, cậu cùng Chu Hải Quyền ra cửa liền không có kiêng kị gì. Thời điểm ở dưới lầu gặp phải Tô Quát mới vừa cùng Điền Chương ăn cơm trở về, Tô Quát thấy cậu liền muốn nói lại thôi, thế nhưng không chào hỏi cậu.
"Em làm sao vậy, vừa rồi không phải còn rất vui sao?" Chu Hải Quyền hỏi.
Tiếu Dao nói: "Em có chút khẩn trương, ăn không vô."
Cậu một lòng bất ổn, cảm thấy cậu không nên dễ dàng như vậy liền từ bỏ, hay là nên tìm sư phụ mình tranh thủ một chút.
Nghĩ đến đây, cậu liền đứng lên, nói với Chu Hải Quyền: "Anh ăn trước, em đột nhiên nhớ tới một chút việc, phải nói chuyện với sư phụ em chút."
"Không ăn?"
"Ân." Cậu sợ Chu Hải Quyền nghĩ nhiều, liền nói, "Có chút chuyện về diễn xuất, em tìm sư phụ hỏi một chút."
"Vậy em đi đi." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao nói xong liền đi tìm Thẩm Tinh Chi, tới khách sạn, tìm được phòng Thẩm Tinh Chi, gõ cửa nửa ngày, Thẩm Tinh Chi mới để cậu tiến vào.
"Nghĩ thông suốt rồi?" Thẩm Tinh Chi hỏi.
Tiếu Dao nói: "Sư phụ, thầy không cho con hát thật sao?"
"Không phải sư phụ không cho con xướng, là chính con chọn."
"Con với Chu Hải Quyền là đang yêu đương, chính là hai bên đều độc thân, một không có phản bội ai, hai không có trái pháp luật, mặc dù là trong xã hội hiện giờ, cũng có em dâu gả cho anh chồng, huống chi quan hệ của con với Chu Hải Vinh, người biết đến cũng không nhiều lắm, cho dù truyền ra, con thân chính không sợ bóng tà, không có làm nửa chuyện mất mặt, không sợ người khác nói."
Thẩm Tinh Chi liền cười, nói: "Con cho rằng thân chính bóng dáng liền nhất định chính? Vậy bóng dáng nếu là chiếu vào mặt đường gập ghềnh, cũng là gập ghềnh. Lời đồn đãi đáng sợ, đặc biệt chúng ta làm Càn đán, vốn là dễ dàng gây ra lời đồn đãi, con không biết có vài người đem mấy người chúng ta nói khó nghe bao nhiêu. Hiện giờ hôn nhân đồng tính hợp pháp, điều kiện mới đỡ hơn, nếu là đặt ở trước kia, chỉ chuyện con thích đàn ông này, cũng sẽ không để con vào nghề Càn đán này. Vì chính là cái gì, vì chính là Càn đán nhiều ô danh, mới phải càng trong sạch. Con nói con với Chu Hải Quyền đứng ngồi ngay ngắn, chính là người ngoài sẽ nghĩ như vậy sao? Lời nói khó nghe bao nhiêu cũng có khả năng bố trí ra được cho com, tương lai con danh khí càng lớn, lời đồn đãi liền sẽ càng nhiều, con chịu đựng được, Chu Hải Quyền cũng chịu đựng được sao? Mấy người kia, cần nhất chính là mặt mũi, đến lúc đó cậu ta lại bỏ con mà đi, thanh danh con cũng hỏng rồi, đến lúc đó xem con làm sao bây giờ."
Tiếu Dao nói: "Con tin tưởng anh ấy không phải là người như vậy."
Thẩm Tinh Chi nói: "Cậu không phải tới sao, làm sao lại để con một mình qua đây tìm ta, cậu ta đâu?"
"Con còn chưa có nói với anh ấy......"
"Con bảo cậu ta qua đây, ta ngược lại muốn xem cậu ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào."
Tiếu Dao không biết Thẩm Tinh Chi muốn nói cái gì với Chu Hải Quyền, liền có chút do dự bất an, Thẩm Tinh Chi nói: "Con còn không nhanh đi đi?"
Tiếu Dao lúc này mới ra cửa, ở hành lang móc di động ra, gọi điện thoại cho Chu Hải Quyền: "Sư phụ em muốn gặp anh, anh lại đây đi."
Sau khi cậu bào số phòng, liền qua cửa thang máy chờ. Không tới vài phút Chu Hải Quyền đã đến, cậu lập tức đón người, còn chưacó mở miệng, Chu Hải Quyền liền nói: "Anh biết có chuyện gì, em yên tâm."
"Anh làm sao mà biết được?"
"Lúc ăn cơm đã biết trong lòng em có việc gạt anh, em vừa nói sư phụ em muốn gặp anh, anh đã đoán được là chuyện gì. Đừng lo lắng, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ cho ông ấy biết."
Tiếu Dao có chút khổ sở, nói: "Sư phụ em rất tức giận, nói không cho em hát."
Chu Hải Quyền liền cười, nói: "Cái này đã hù được em?"
Tiếu Dao nói: "Ông ấy nói với em rất nghiêm túc, không phải hù em."
"Em lo lắng sao? Tuyên truyền đổi vai đã sớm thả ra, tốn nhiều sức lực tuyên truyền như vậy, sắp mở màn, một mình ông ấy nói không cho em lên thì em không được lên?"
Tiếu Dao vừa nghe, nháy mắt cảm thấy quá có đạo lý, cậu cũng nhìn thấy vé bán ra, phía trên chính là ảnh chụp của cậu mà.
"Ông ấy chính là hù em mà thôi, em đừng lo lắng, anh đi vào nói chuyện với ông ấy."
Tiếu Dao nghe xong lời này, trong lòng thật đúng là yên tâm không ít, lại nghĩ tới thường ngày Thẩm Tinh Chi luôn luôn thương mình, liền cảm thấy Chu Hải Quyền nói càng có đạo lý.
(Sao khúc này cũng thấy cưng nữa ó, anh yêu mình nói gì cũng đúng)
Vậy trong hồ lô của sư phụ đang bán thuốc gì đây.
"Anh vào đây." Chu Hải Quyền nhẹ giọng nói.
Tiếu Dao gật gật đầu, liền thấy Chu Hải Quyền gõ gõ cửa, lên tiếng: "Thẩm lão sư."
Thẩm Tinh Chi mở cửa, nhìn Chu Hải Quyền một cái, sau đó nói với Tiếu Dao: "Con cứ ở bên ngoài chờ, không cần tiến vào."
Chu Hải Quyền gật đầu một cái với Tiếu Dao, liền đi theo Thẩm Tinh Chi vào.
Thẩm Tinh Chi dẫn đầu ngồi xuống trên sô pha, nói: "Chu tổng cũng ngồi."
Chu Hải Quyền cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ở đối diện ông.
"Tội gọi cậu tới là vì chuyện gì, cậu đã biết nhỉ?"
Chu Hải Quyền nói: "Tiếu Dao chỉ nói với con, ngài đã biết chuyện hai chúng con yêu đương, gọi con qua đây nói chuyện."
"Nó chưa nói cái khác?"
"Tiếu Dao ở đây chỉ còn một mình, thường nói Thẩm lão sư là trưởng bối em ấy nhất kính trọng, em ấy bảo con cũng phải cung cung kính kính, ngài nói cái gì cũng đều nghe."
Thẩm Tinh Chi liền cười, nói: "Quả nhiên là Chu tổng a, rất biết nói, cũng khó trách có thể nắm chặt gắt gao đồ đệ bảo bối của tôi. Tôi nói với nó, tôi không đồng ý hai người các cậu kết giao, tôi vì sao không đồng ý, người thông minh như Chu tổng, đại khái cũng đều có thể nghĩ đến. Tôi bảo nó lựa chọn giữa hát tuồng và cậu, nó không chút do dự liền chọn cậu, đối với cái này Chu tổng thấy thế nào?"
"Phải không?" Chu Hải Quyền nói, "Con đây xác thật vinh hạnh, nếu thật bởi vì nguyên nhân của con chậm trễ tiền đồ của em ấy, con cũng sẽ bồi thường em ấy hết khả năng của mình."
"Nó với em trai cậu Chu Hải Vinh từng kết hôn, trước kia là em dâu của cậu, tôi thật sự rất tò mò, cậu một chút cũng không thèm để ý sao?"
"Hai chúng con cũng không phải nói ở bên nhau liền lập tức ở bên nhau, hai bên đều trải qua giãy giụa, cũng đều suy nghĩ cặn kẽ qua, xác định tâm ý lẫn nhau, lúc này mới đi đến cùng nhau. Chuyện quá khứ đều đã qua đi, nếu nói con để ý, cũng là để ý lúc trước người đầu tiên gặp được em ấy không phải con. Con cũng biết, từ lập trường của Thẩm lão sư mà nói, đệ tử mình ra sức nâng tìm một người đàn ông có quan hệ phức tạp như vậy với em ấy, ngài không vui, là bên trong tình lý, Tiếu Dao là đệ tử ngài, cũng là ngài một tay dẫn vào ngành, ngài nói cái gì em ấy tự nhiên đều nghe. Nhưng là em ấy mới bao lớn, nếu nói có, cũng chỉ có lòng nhiệt huyết thanh niên, tâm tính đơn thuần, đã thật tình yêu con, cũng thật tình kính trọng ngài. Vẫn là hy vọng ngài đừng để em ấy lựa chọn giữa ngài vào con."
"Hai người các cậu muốn ở bên nhau, tương lai lời đồn đãi sẽ không thiếu. Lê Viên tuy rằng so với giới giải trí đơn thuần hơn một ít, nhưng rốt cuộc là vòng danh lợi, vì danh lợi, tự nhiên có người truy đuổi danh lợi, lòng người tự có bất đồng, khó bảo toàn sẽ không trêu chọc đến tiểu nhân, lời đồn đãi một khi truyền ra, hai người các cậu có thể chịu đựng được sao? Đến lúc đó nếu nháo lớn, nó tự nhiên phải thừa nhận cái nó nên thừa nhận, nhưng nó chịu đựng đáng giá sao? Chu tổng là người làm ăn, tính rõ ràng, chỉ hy vọng cậu chớ quên một mảnh tâm ý hiện tại của mình."
Chu Hải Quyền nói: "Con biết ngài đều là vì tốt cho em ấy, Tiếu Dao có thể có sư phụ như ngài vậy, là phúc khí của em ấy. Mà con có thể có được Tiếu Dao, cũng là phúc khí của con, hai chúng con đều sẽ cẩn thận quý trọng phúc khí của mình, sẽ không để Thẩm lão sư thất vọng."
Khuôn miệng này của Chu Hải Quyền, còn có cái gì là anh không nói được đâu. Thẩm Tinh Chi nhấp môi trầm mặc một hồi, nói: "Phong bình* của Chu tổng đặt ở đó, tôi biết cậu nhân phẩm coi như không tồi, gọi cậu qua đây, cũng là muốn xác định một chút, cậu chớ có trách tôi xen vào việc người khác, dù sao cũng là đồ đệ tôi tốn tâm huyết bồi dưỡng, tôi ký thác kỳ vọng cao với nó, hy vọng nó có thể ít đi chút đường vòng, tôi đã thử lòng thành của nó thay cậu, cậu cũng thấy, hy vọng Chu tổng về sau có thể đối xử tử tế phần thật tình này, nhớ rõ ước nguyện ban đầu hôm nay của cậu. Lời khác tôi cũng không nói, cũng không cần cậu ở chỗ này nói hứa hẹn bảo đảm gì, lâu ngày thấy lòng người."
Chu Hải Quyền liền đứng lên, bày cái lễ: "Cảm ơn Thẩm lão sư."
"Được rồi, cậu đi ra ngoài an ủi an ủi người bên ngoài đi, phỏng chừng đang lo lắng tôi khi dễ cậu đó. Cũng giúp tôi nói chuyện, đừng để nó oán trách tôi."
Chu Hải Quyền liền cười, nói: "Em ấy không phải người như vậy."
(Móa thao túng tâm lí đỉnh)
"Cậu nếu yêu tấm lòng trong sáng của nó, phải cẩn thận bảo vệ tốt phần tâm ý này của nó. Nó có thể vẫn luôn bảo trì tấm lòng như vậy, cậu cũng sẽ được chỗ tốt."
Chu Hải Quyền lại hành một lễ, lúc này mới đi ra ngoài, Tiếu Dao đứng ở bên ngoài, vừa thấy anh ra tới, lập tức bắt lấy anh, muốn hỏi, lại sợ Thẩm Tinh Chi sẽ nghe thấy, chạy nhanh lôi kéo Chu Hải Quyền đi ra bên ngoài, Chu Hải Quyền cười nói: "Em muốn kéo anh đi đâu?"
"Sư phụ em nói với anh thế nào, ông ấy mắng anh sao?"
"Thẩm lão sư là một sư phụ tốt," Chu Hải Quyền lôi kéo cậu ngừng lại, nói, "Em có thể gặp được sư phụ tốt như vậy không dễ dàng, đi vào cảm ơn ông ấy đi."
Tiếu Dao sửng sốt một chút, ngay sau đó liền kinh hỉ mà nhìn Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Diễn vẫn là em, Thẩm lão sư bất quá là thử em, cũng làm cho anh xem thôi. Em vào nhanh đi, ông ấy phỏng chừng cũng chờ đang chờ em vào."
Tiếu Dao cao hứng mà nhảy nhảy hai chân, bắt lấy tay Chu Hải Quyền, lập tức hưng phấn đi vào phòng Thẩm Tinh Chi.
- --------------------------------------------
CÓ ANH NGƯỜI TÌNH NHƯ NÀY TÔI NGUYỆN BỎ HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.