[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 160:




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 152
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi Thẩm Tinh Chi để Tiếu Dao đi vào, lại nhếch miệng không nói lời nào. Tiếu Dao trên mặt mang theo nụ cười, kêu: "Sư phụ......"
Còn mang theo chút ý vị làm nũng.
Thẩm Tinh Chi thở dài một hơi, nói: "Đây đều là chính đường con chọn, con về sau đừng có hối hận là được."
Tiếu Dao nói: "Con biết sư phụ thương con, đều là tốt cho con."
Thẩm Tinh Chi cũng không biết phải nói gì mới tốt, lại thở dài một hơi, chỉ nói: "Hiện giờ con càng phải nỗ lực, về sau có bản lĩnh thật ở trên người, cho dù bên ngoài có chút đồn đãi vớ vẩn cũng không sợ, đứng được."
Tiếu Dao gật gật đầu.
Thẩm Tinh Chi trầm trầm nổi nổi cả đời, suy xét tự nhiên nhiều hơn so với Tiếu Dao. Ông có thể tiếp thu quan hệ của Tiếu Dao và Chu Hải Quyền, nguyên nhân cũng thật đúng là không chỉ là thương Tiếu Dao, ông vẫn là rất lý trí.
Hiện giờ Lê Viên như mặt trời sắp lặn, là nghề dần dần xuống dốc, có thể nổi danh hay không, có thể nổi được bao nhiêu, có tiếng lại có thể đi bao xa, mấy điều này đều là không biết bao nhiêu, từ điểm này nói lên, hát tuồng, đích xác không bằng tìm một đối tượng ưu tú càng thực tế.
Nhưng là càng quan trọng là ông minh bạch hiện giờ hoàn cảnh chung không giống lúc ông tuổi trẻ, thời điểm ông còn trẻ, mình có thể nổi danh hay không, toàn dựa trên người có bản lĩnh hay không, nhưng là hiện giờ, mặc kệ ngành sản xuất nào, sau lưng có người cũng vô cùng quan trọng, nếu ông muốn ở trên người Tiếu Dao thực hiện thành công lớn hơn nữa, chỉ dựa vào một mình ông là không đủ, Tiếu Dao tìm Chu Hải Quyền, tương đương với tìm một trợ lực, so sánh với nhân phẩm Chu Hải Quyền, ông càng coi trọng tài lực của anh.
Tiếu Dao có cái chỗ dựa như vậy, về sau sự nghiệp khẳng định sẽ trôi chảy hơn rất nhiều, Càn đán dễ dàng bị một ít người không đứng đắn dây dưa, có đối tượng tài lực hùng hậu, có thể ngăn chặn rất nhiều chuyện phiền toái. Nam Thành Chu gia, vẫn là rất có lực ảnh hưởng.
Chỉ là ông cảm thấy Tiếu Dao tuổi quá nhỏ, tâm tư cũng không đủ nhiều, hoàn toàn là dáng vẻ đứa nhỏ lâm vào tình yêu, liền có chút không yên tâm, nói: "Thầy thấy con đều bị Chu Hải Quyền mê đến thần điên bát đảo rồi, cứ thích cậu ta vậy sao?"
Tiếu Dao liền có chút ngượng ngùng, nói: "Anh ấy thật sự rất tốt."
Ở trên người Chu Hải Quyền cậu cũng tìm không ra khuyết điểm rõ ràng gì, gia thế, dáng người, tướng mạo, phẩm tính, đều rất được, đều moi không ra chỗ sai lầm, vốn dĩ cảm thấy anh giống như đại gia trưởng phong kiến, không tình thú cứ như đầu gỗ, kết quả đóng cửa lại, người ta cũng là rất biết buông lời âu yếm, quả thực điểm tối đa.
Thẩm Tinh Chi nhìn bộ dáng cảm thấy mỹ mãn của cậu, trong lòng vừa vui cho cậu, vừa lo lắng, nói: "Cũng phải, tuổi còn trẻ, là nên hưởng thụ tình yêu một chút, tương lai già rồi mới sẽ không hối hận. Chỉ là con cũng phải bỏ chút tâm tư, bắt lấy tim cậu ta, tương lai thật có thể kết hôn, vào cửa Chu gia, sư phụ cũng chúc phúc các con."
"Cảm ơn sư phụ."
Lại là có chút ngữ khí làm nũng.
Thẩm Tinh Chi cảm thấy chỗ Tiếu Dao mạnh hơn Tô Quát ngoại trừ thiên tư, chính là miệng ngọt, biết làm nũng. Cũng có thể do tuổi tác ông lớn, cũng thích đồ đệ của mình ngẫu nhiên tính trẻ con một tí, khơi dậy rất nhiều lòng trìu mến của ông. Ông nói với Tiếu Dao: "Ừ, buổi chiều tập luyện cho tốt, mới vừa để con hai chọn một, con không chút nghĩ ngợi liền chọn Chu Hải Quyền, trong lòng thầy cũng không quá thoải mái. Ở điểm này, con lại không bằng sư huynh mình, nó là thiệt tình thích ngành sản xuất này, cứ yêu như mạng của mình. Chỉ có con thiệt tình thích, tương lai mới có thể trở thành Càn đán đỉnh cấp."
Tiếu Dao gật gật đầu: "Con đã biết."
Cậu rất cảm động, không vì gì khác, chỉ vì sư phụ mình, cậu về sau cũng sẽ càng tập trung.
Tiếu Dao từ phòng Thẩm Tinh Chi ra tới, lôi kéo Chu Hải Quyền trở về phòng mình. Trước khi vào cửa vừa lúc gặp phải Tô Quát ra ngoài, Tô Quát lần này chủ động gọi cậu lại, nói: "Sư huynh trong lòng vẫn luôn băn khoăn, vẫn là nói một tiếng với cậu...... thời điểm tôi với sư phụ nói chuyện phiếm, không cẩn thận nói ra quan hệ của cậu với Chu tổng, ông ấy phỏng chừng đã biết."
"Không có việc gì, dù sao bọn em sớm muộn gì cũng đều là muốn nói với sư phụ, sư phụ đã biết, vừa rồi cũng tìm bọn em nói qua."
Tô Quát liền hỏi: "Vậy sư phụ nói như thế nào, không tức giận chứ?"
Tiếu Dao đặc biệt vui vè, vội vã cùng Tô Quát chia sẻ vui sướng: "Không có, sư phụ tuy rằng nói em vài câu, nhưng ông ấy vẫn là tiếp thu rồi, so với em nghĩ khá hơn nhiều."
Tô Quát sửng sốt một chút, tựa hồ có chút khó có thể tin, thật lâu sau mới nói: "Vậy sư phụ là rất thương cậu."
Anh ta cảm thấy nếu là mình, Thẩm Tinh Chi đại khái sẽ nghiêm khắc trách cứ anh ta, nói không chừng diễn cũng không để anh ta hát.
Tiếu Dao cười nói: "Sư huynh, ho khan đỡ hơn chưa?"
"Đã khá hơn nhiều, không ho khan."
"Em nghe thanh âm của anh cũng khá hơn nhiều. Em về phòng trước đây, sư huynh đợi lát nữa gặp."
Tô Quát cười cười, nhìn Tiếu Dao đi qua chỗ Chu Hải Quyền, sau đó gật gật đầu về phía Chu Hải Quyền, xem như chào hỏi.
Một khối tâm bệnh của Tiếu Dao cuối cùng cũng coi như trừ bỏ như vậy, cả người đều rất cao hứng, muốn cùng Chu Hải Quyền đi ra ngoài ăn gì đó: "Trước lúc cơm trưa em vẫn luôn nghĩ chuyện này, cũng chưa ăn uống gì. Hiện tại rất đói."
Chu Hải Quyền xuống lầu với cậu, nói: "Về sau lại có chuyện thế này, không được lại gạt anh. Hai chúng ta nên là hai người thân cận nhất trên đời này, có tâm sự gì em cũng phải nói với anh, để anh giúp em chia sẻ. Cho dù về sau cãi nhau, có bất mãn gì với anh, em cũng phải nói thẳng, không được nghẹn ở trong lòng."
Tiếu Dao cười hỏi hắn: "Vậy anh có cái gì cũng sẽ nói với em sao?"
"Đó là tất nhiên, con người anh làm việc luôn luôn chú ý công bằng, nhà chúng ta về sau cũng là mỗi người bình đẳng."
Tiếu Dao thật sự rất vui vẻ, vui vẻ không biết phát tiết như thế nào, nên lắc lắc cánh tay Chu Hải Quyền.
Cậu đối với cuộc sống hiện tại thật sự rất vừa lòng, cảm tình rất mỹ mãn, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, vạn sự trôi chảy, hết thảy đều có phương hướng phát triển càng ngày càng tốt.
Tập diễn buổi chiều là lần đầu tiên cậu cùng thành viên tổ chế tác cùng nhau diễn xuất, đại khái là do cậu theo rất nhiều điểm, quá quen thuộc lưu trình diễn xuất, phối hợp vô cùng tốt, cả Điền Chương vốn dĩ rất có nghi ngờ với cậu cũng có chút ngoài ý muốn. Tiếu Dao hoá trang xác thật đẹp, dáng đi cũng kiều ổn đại khí, so sánh với Tô Quát thêm một phần khí chất thanh chính, nhưng âm sắc càng tươi đẹp sáng ngời hơn một ít, xem như đền bù cậu vận thái không đủ. Một tuồng kịch tập diễn xong hết, trong lòng mọi người đều có cột trụ, có người còn cổ vũ.
"Vẫn là không tồi đi?" Phó Thanh Phương nói với Thẩm Tinh Chi.
Thẩm Tinh Chi ở thính phòng phía trên, nói: "So với Tô Quát mỗi người mỗi vẻ."
Tô Quát ngồi ở bên cạnh cười cười, không nói chuyện.
Phó Thanh Phương vẫn là rất thích Tiếu Dao, chính là chuyện Tiếu Dao và Chu Hải Quyền, bà cảm thấy là quả bom hẹn giờ, nghĩ hay là nên để Thẩm Tinh Chi biết sớm một chút, vạn nhất có tin đồn nhảm nhí gì truyền ra, ông cũng có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cho nên buổi tối tập diễn kết thúc trên đường về khách sạn, bà liền nói với Thẩm Tinh Chi.
Thẩm Tinh Chi nói: "Em là đã sớm biết nhỉ, hôm nay mới đến nói với anh."
"Em cũng là do dự," Phó Thanh Phương nói, "Không biết có nên nói hay không, rốt cuộc cái này là mấu chốt, sợ ảnh hưởng tiền đồ của Tiếu Dao."
"Vậy em thấy thế nào?"
Phó Thanh Phương vuốt vuốt tóc mái bên tai, vừa đi vừa nói: "Nói ra phỏng chừng anh lại cảm thấy, phụ nữ như em không có quan niệm đúng sai gì, từ góc độ cá nhân của em mà nói, nó theo đuổi tình yêu của mình, là không có gì sai, huống chi nó với em năm đó lại không giống nhau, nó cùng Chu Hải Quyền hai bên đều là độc thân, cho dù trước kia có liên lụy gì, cũng đều là chuyện quá khứ. Nhưng em cũng biết hiện giờ trong vòng thanh danh quan trọng, có chút điểm đen liền dễ dàng bị người bắt lấy công kích, chỉ sợ nó huỷ hoại tiền đồ bản thân, cũng sợ nó liên luỵ tam ca anh."
Thẩm Tinh Chi nói: "Anh bây giờ nhìn nó nha, liền nhớ tới lúc trước nhìn em, trước kia quản em không quản được, còn để em rơi vào oán trách rất nhiều năm, hiện giờ đến trên người đệ tử của mình, đã không muốn quản nữa."
Phó Thanh Phương hơi hơi mỉm cười, hỏi: "Tam ca đây là đang trách em lúc trước tùy hứng sao?"
"Không phải, chỉ là thông qua chuyện kia của em nghĩ thông suốt, loại chuyện như cảm tình này, vĩnh viễn đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, sống trên đời cứ phải tự mình chuốc lấy cực khổ nhất, chính là muốn thuyết phục người khác. Kỳ thật ai cũng không thuyết phục được ai, mạnh mẽ thuyết phục, chỉ biết oán trách, vẫn là phải dựa bản thân hiểu rõ."
Phó Thanh Phương hơi hơi cúi đầu, không nói gì.
Thẩm Tinh Chi quay đầu nhìn bà một cái, nói: "Em gần đây có phải cứ nghĩ mãi chuyện này hay không?"
Phó Thanh Phương liền ngẩng đầu lên, nói: "Đại khái là già rồi, đều có tóc bạc rồi."
"Đúng vậy, chúng ta đều già rồi, hiện giờ đã là thiên hạ của người trẻ tuổi bọn họ."
Đây là thiên hạ của người trẻ tuổi, thành Giang Châu ngày mai, là thiên hạ của Tiếu Dao.
Tiếu Dao tắm rửa xong ra tới, Chu Hải Quyền đã nằm ở trên giường. Cậu mặc áo ngủ lên giường, Chu Hải Quyền liền vươn cánh tay tới, nói: "Tới."
Tiếu Dao lúc này đây rất thành thật, trực tiếp nằm lên, gối cánh tay Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền hôn hôn miệng cậu, Tiếu Dao nói: "Hôm nay em muốn nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Anh biết," Chu Hải Quyền nói, "Chỉ là hôn hôn thôi."
Anh nói liền tắt đèn đầu giường, cùng Tiếu Dao song song nằm xuống, nói: "Kỳ thật đều không thể chỉ đổ thừa anh, là em quá nhạy cảm, động một chút em lại gọi bậy loạn vặn."
Tiếu Dao liền lại nhéo nhéo cánh tay anh, Chu Hải Quyền nói: "Em đừng nhéo nghiện đó."
"Tại anh nói bậy."
Chu Hải Quyền cười cười, hỏi: "Buổi tối bôm nay, em có thể ngủ được hay không, khẩn trương không?"
Bức màn chưa kéo, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Tiếu Dao nói: "Là có chút khẩn trương, cứ nghĩ đến chuyện ngày mai diễn xuất, rõ ràng đã không phải lần đầu tiên lên đài."
Cậu nói rồi lôi kéo cánh tay Chu Hải Quyền đặt ở phía dưới cổ mình, cầm tay anh, kéo đến trước ngực chính mình, sau đó chuyển vòng thân thể, nghiêng người đối diện Chu Hải Quyền nói: "Nếu không, anh hát khúc hát ru cho em đi?"
"Không biết."
"Vậy không hát khúc hát ru, khúc gì khác cũng đều được."
"Vậy cũng không biết. Anh ca hát không dễ nghe."
"Cứ cho em nghe xem, rốt cuộc có bao nhiêu khó nghe."
Chu Hải Quyền không chịu hát, Tiếu Dao ngược lại càng muốn nghe, bắt lấy áo ngủ của anh khều khều: "Hát một bài hát cho em cũng không chịu, còn nói yêu em."
Cậu thật là khó được nhõng nhẽo một lần, Chu Hải Quyền nghe trong lòng vừa ngứa vừa mềm, tất cả đều là tình yêu, liền nói: "Vậy anh hát một lần, em đừng chê cười."
Tiếu Dao bổ nhào vào trong lòng ngực anh, cao hứng gật đầu.
Chu Hải Quyền liền ngâm nga một khúc cho cậu, thật đúng là khúc hát ru, khúc hát ru khôi hài lại cổ xưa.
"Nga, nga, bảo bảo ngoan, mau ngủ đi, mèo lớn đến anh đánh nó."
- -------------------------------------------------------
DỄ THƯƠNG QUÁ MÁ ƠI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.