[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 178: Phiên ngoại 8




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 169
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing và trang Trường Lạc Anh Ninh. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Kỳ thật Lưu Trạch Tiêu cũng khá tốt.
Chỉ nhìn từ bề ngoài, kỳ thật càng phù hợp thẩm mỹ của hắn hơn Vương Trí, trắng nõn sạch sẽ cao cao gầy gầy, tính cách cũng không tồi.
Nói tục khí chút nữa, nhìn từ điều kiện hai bên, cũng tương đối thích hợp, tam quan đặc biệt hợp, dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Ba mẹ Lưu Trạch Tiêu cũng rất thích chính mình......
Dù sao mình chỉ là tùy tiện qua lại, hà tất vì loại sự tình này, đắc tội người bạn tốt nhất chứ. Hắn nếu là đi tìm Vương Trí yêu đương, Lưu Trạch Tiêu chỉ sợ về sau sẽ không để ý đến hắn nữa?
Rốt cuộc đã làm rõ, còn cưỡng hôn, muốn trở lại như trước kia khẳng định không có khả năng.
"Như vậy đi......" Chu Hải Vinh ngón tay gõ chân, "Nếu không......"
Lưu Trạch Tiêu liền quay đầu nhìn hắn.
Chu Hải Vinh rất rối rắm, tim đập cũng rất nhanh. Quyết định này không dễ dàng gì.
"Nếu không chúng ta thử xem?" Chu Hải Vinh ngượng ngùng mà cười cười, cũng ngượng ngùng nhìn vào mắt Lưu Trạch Tiêu: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà, ha hả ha hả ha hả a......"
(Tui củng cười sảng hahhahahaah)
"Cậu nói cái gì?"
"Thử xem đi," Chu Hải Vinh nói, "Chỉ là thử xem a, không được nói nhưng nhị gì cả."
Hắn nói xong nhìn Lưu Trạch Tiêu, Lưu Trạch Tiêu nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng phía trước, không nhìn hắn nữa.
"Tôi đây là xem xét ở nhiều năm tình cảm của chúng ta, cho cậu một cơ hội, cậu phải biết rằng nếu là không thành công, hai ta phỏng chừng bạn bè cũng không làm nổi."
"Cho nên chỉ cho phép thành công, không được thất bại."
"Ha?"
Lưu Trạch Tiêu quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt đều đã đỏ, thở có chút hơi gấp, bộ dáng kích động kia, Chu Hải Vinh cũng bị cảm động.
- ------
Chu Hải Vinh rất hối hận, chính mình lúc trước nhất thời mềm lòng, mỡ heo che mắt, thế mà đáp ứng cùng Lưu Trạch Tiêu thử một lần.
Thử một lần kết quả chính là......
"Cậu làm gì đấy?!"
"Làm gì? Làm em!"
"Lưu Trạch Tiêu đồ cầm thú này!"
"Gọi anh cái gì?"
"Cầm......"
Ở trong ấn tượng của Chu Hải Vinh, Lưu Trạch Tiêu thật là một người rất hiền hoà, cà lơ phất phơ, phảng phất cái gì cũng sẽ không khiến cậu ấy sinh khí, cậu ấy đối với mình cũng hòa khí, cùng cậu ấy ở bên nhau thật sự rất thoải mái vui sướng.
Nhưng là từ khi yêu đương qua lại, đặc biệt là sau lần đầu tiên bị đè ép, hết thảy đều thay đổi.
Lưu Trạch Tiêu trở nên rất xa lạ...... Được rồi, ngày thường cậu ấy vẫn là bộ dáng cũ, ngược lại càng hòa khí, ngữ khí nói chuyện đều mang theo sủng nịch lấy lòng, nhưng vừa đến trên giường, liền thay đổi.
"Người khác trêu một câu em liền không an phận, hửm?"
Chu Hải Vinh bị làm cho chỉ còn hừ hừ, nhiều lần bảo đảm không dám nữa.
"Em chính là thiếu X, thành thật chút, còn dám không?"
"...... Không dám."
Lưu Trạch Tiêu đã sớm muốn thu thập Chu Hải Vinh thành thành thật thật. Từ khi cậu ấy nhìn Chu Hải Vinh một đối tượng một đối tượng mà đổi, lại còn bội tình bạc nghĩa, cậu ấy đã cảm thấy Chu Hải Vinh thiếu thu thập.
Đặc biệt là khi chạy tới hỏi cậu ấy, nên yêu đương với Vương Trí không, cậu ấy cảm thấy cổ khí chất thiếu thu thập kia trên người Chu Hải Vinh đạt tới đỉnh núi, rốt cuộc thành công làm chính mình mất khống chế.
Chu Hải Vinh phong lưu nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng bị Lưu Trạch Tiêu trị đến nghe lời, một anh công tốt đẹp, cứ vậy thành thụ.
Hắn thành thụ, thật sự là bị làm đến thành thụ, hắn không biết Lưu Trạch Tiêu đâu ra nhiệt tình lớn như vậy đối với việc này, mỗi ngày kéo hắn dính hắn, kết quả hắn quen thành tự nhiên, cuối cùng cả tâm tư phản công đều không có.
Cũng may trừ mấy chuyện này ra, Lưu Trạch Tiêu ngày thường thật sự đối với hắn phi thường tốt, trước kia cũng tốt, hiện tại là càng tốt. Duy nhất quá biến thái chính là can thiệp hắn kết giao, không quá thích hắn chơi cùng người trong giới.
Chuyển biến của Chu Hải Vinh là mắt thường có thể thấy được. Hắn cứ vẫn luôn độc thân, nói thật, Tiếu Dao trong lòng là có chút biệt nữu, ít nhất thời điểm tụ hội ở trong nhà, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút cảm giác xấu hổ của tiền nhiệm, bất quá từ khi biết Chu Hải Vinh thành "Tỷ muội", cảm giác xấu hổ của Tiếu Dao rốt cuộc biến mất vô hình.
"Tiểu thúc và tẩu tử" quan hệ luôn là vi diệu, đặc biệt là như kiểu bọn họ trước kia còn từng qua lại, càng vi diệu, "Tiểu thúc" biến thành "Tiểu cô tử", kỳ xấu hổ ngắn ngủi qua đi, vi diệu cảm không còn, theo thời gian quá đi, ở chung cũng càng ngày càng hòa hợp.
Chu Hải Vinh lựa chọn Lưu Trạch Tiêu, Vương Trí bên kia còn rất mất mát, bất quá đều bên trong dự kiến, bản thân Vương Trí cũng không quá chờ mong có thể cùng Chu Hải Vinh ở bên nhau, hai người chênh lệch thật sự có chút lớn.
Lần đầu tiên thấy Lưu Trạch Tiêu ở nhà hàng, đã biết chính mình phần thắng không lớn.
Cũng may điều kiện cậu ta cũng không tồi, qua hai năm, cũng có đối tượng của mình, dân chúng tóc húi cua cũng có hạnh phúc bình phàm của dân chúng tóc húi cua.
Chu Hải Vinh vẫn là không thích đi làm, Lưu Trạch Tiêu cũng để hắn đi. Người và người không giống nhau, cuộc sống trong hy vọng cũng không giống nhau, nếu trong nhà có điều kiện, theo tâm ý của mình nhẹ nhàng mà qua cả đời, cũng khá tốt.
Chu Hải Vinh đối với Lưu Trạch Tiêu chỉ một yêu cầu: "Dù sao ở trong giới bạn bè không được nói tôi là người bị làm, bằng không cậu cũng đừng muốn nữa."
Lưu Trạch Tiêu thấy không sao cả, tùy tiện hắn. Chu Hải Vinh đối ngoại vẫn luôn tuyên bố mình cùng Lưu Trạch Tiêu là chia nhau, thay phiên thượng cương.
Bên ngoài vẫn là Chu nhị thiếu cường ngạnh, buổi tối đóng cửa lại bị ép kêu lão công.
Nợ phong lưu, luôn là phải trả.
- --------------------------------------------------------------
NỢ PHONG LƯU HAHAHA

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.