[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 48.2
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày tháng qua rất nhanh, một tuần rất nhanh đã hết, vào thứ bảy, cậu đi theo bà chủ đến nhà Trương tỷ. Trương tỷ và chồng Chu Thế Kiệt là mới dọn đến, con nhỏ mới 6 tuổi, gọi là Chu Ngôn, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, giống như búp bê sứ.
Học dương cầm phải nhân lúc còn sớm, rất nhiều đại sư dương cầm thiếu niên đã thành danh, cậu lúc trước chính thức bắt đầu học dương cầm, tuổi tác cũng là năm sáu tuổi. Bất quá cậu rất nhanh đã phát hiện Chu Ngôn là là đứa trẻ không ngoan, một đứa trẻ được yêu thương, vẻ ngoài đáng yêu, tính tình lại rất kém, bất quá tính tình kém cũng không phải quăng đồ vật mắng chửi người, mà là không nói lời nào, một đôi mắt tràn ngập địch ý mà trừng bạn.
Trương đại tỷ nói: "Đứa nhỏ vừa mới trải qua một ít biến cố, có chút sợ người đâu. Bất quá nhà chúng tôi rất có thiên phú dương cầm."
Chu Ngôn xác thật có thiên phú, vóc dáng nho nhỏ, ngồi xuống trước dương cầm, lập tức như là đổi một người, mới 6 tuổi, đã sắp có trình độ cao bằng cậu, quả thực là thiên tài nhi đồng.
Tiếu Dao rất hưng phấn, chính cậu ở học dương cầm vẫn là có thiên tư, bất quá thiên tư này là so sánh tương đối với người thường, so sánh với những dương cầm gia nổi danh đó, vẫn là kém chút lửa. Nhưng thiên tư của Chu Ngôn đã xem như cấp bậc thiên tài dương cầm.
Một nhà này chỗ làm người ta hoang mang cũng không phải chỉ có bấy nhiêu, còn có chính là cậu nghiêm túc nhìn dương cầm của Chu Ngôn, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, nhưng phòng ở của Chu gia lại ở trong tiểu khu cũ nát như vậy, một cây dương cầm, chỉ sợ bằng giá của tòa nhà ở đây. Nếu mua nổi dương cầm đắt như vậy, lại luyến tiếc không mời cho con một giáo viên tốt, cũng là rất kỳ quái.
Bất quá dạy một thiên tài nhi đồng thật sự sẽ làm người ta hưng phấn, cậu phát hiện Chu Ngôn tuy rằng không thích nói chuyện, có đôi khi còn thích không để ý tới người khác, nhưng chỉ cần là lúc học đàn sẽ đặc biệt ngoan, hơn nữa mặc kệ bạn dạy nó cái gì, tuổi nhỏ lĩnh ngộ năng lực lại rất mạnh. Vừa nghe đã hiểu, vừa học đã biết. Tiếu Dao cảm thấy công việc này của mình làm không lâu, trình độ của cậu hẳn là rất nhanh sẽ dạy không nổi đứa nhỏ này.
"Đứa nhỏ này đầu óc không quá thông minh, chỉ là lúc đàn dương cầm có linh khí, nhà chúng tôi tuy rằng không phải đại phú đại quý gì, cũng muốn cho nó giáo dục tốt, không muốn thiên phú của con bị mai một."
Tiếu Dao nói: "Chu Ngôn thật sự rất có thiên phú, cháu nhất định tận dụng hết khả năng dạy nó. Chỉ là trình độ của cháu hữu hạn, tương lai mọi người vẫn là mời cho nó một giáo viên có trình độ tốt hơn mới được."
Trương đại tỷ cười ha hả mà nói: "Cậu cứ dạy trước, chuyện về sau về sau lại nói."
Trương đại tỷ rất xinh đẹp, người cũng hoạt bát rộng rãi, nhưng thật ra Chu Thế Kiệt, có hơi tối tăm, không quá thích nói chuyện, bất quá là một người thành thật, nghe nói làm công ở một công trường gần đây. Nhà bọn họ vốn dĩ không sống ở bên này, mới từ một khác đầu của Nam Thành dọn qua đây, cơ hồ vòng hơn nửa cái Nam Thành. Công việc của Trương tỷ cũng ổn, là người môi giới của một công ty nghiệp vụ.
Bởi vì này hộ này cũng họ Chu, Tiếu Dao cảm thấy rất thân thiết, đặc biệt Chu Ngôn, tiểu hài tử sinh thật sự quá tinh xảo, giống như tiểu thiên sứ, Tiếu Dao thật là càng nhìn càng thích, làm gia sư làm đến vô cùng vui sướng.
Trương tỷ cũng là người nhiệt tình, còn có đầu óc phi thường khôn khéo, đồng nghiệp và khách hàng cũng có con nhỏ muốn học dương cầm, chị liền giới thiệu Tiếu Dao cho bọn họ: "Thu phí ít, đừng thấy không có giấy chứng nhận gì, nhưng dạy tốt, tiểu tử lớn lên cũng đẹp trai."
Chị đã bàn xong với Tiếu Dao, chị giới thiệu qua một đứa nhỏ, liền cho chị một trăm tệ, Trương đại tỷ lập chí muốn kiếm đủ tiền Chu Ngôn học dương cầm, một tuần nếu có thể giới thiệu hai người, tương đương với miễn phí học dương cầm nha.
Kết quả không đến nửa tháng, chị đã kéo tới hai đứa nhỏ cho Tiếu Dao. Mỗi đứa nhỏ thêm lên hai ngày cũng phải bốn tiếng, ba đứa nhỏ chính là 12 tiếng đồng hồ, Tiếu Dao cuối tuần liền ăn cơm cũng là ăn ở trên đường, mỗi ngày 7 giờ hơn liền ra cửa, dạy gia sư đến gần 4 giờ chiều, sau đó đi tiệm đồ nướng, làm việc đến rạng sáng một hai giờ ngẫu nhiên còn sẽ càng trễ. Chính là công việc đã nhận lại không thể không làm, tiệm đồ nướng bên kia cậu cũng ngại từ chức, chỉ có thể căng da đầu làm, giữa tháng chín mưa xuống mấy trận, thời tiết đột nhiên trở nên lạnh, cậu liền bị bệnh.
Trương tỷ liền nói với cậu: "Tôi lại kéo thêm mấy học sinh cho cậu, cậu đó cứ trực tiếp thôi việc ở tiệm đồ nướng, chuyên tâm làm gia sư nha. Cậu lại dạy nhiều thêm hai học sinh, một tháng so với ở tiệm đồ nướng mệt chết mệt sống mà kiếm nhiều hơn nha.". truyện ngôn tình
Lời nói là nói như vậy, nhưng trước đây công việc gia sư đầu tiên vẫn là bà chủ giới thiệu cho cậu, để cậu lấy làm lý do nghỉ việc, cậu thật đúng là ngượng ngùng. Cậu gần đây ở đi làm tiệm đồ nướng, qua đêm khuya liền sẽ mệt rã rời, bà chủ tuy rằng có chút bất mãn, nhưng cũng không nói rõ, ngược lại thường trêu ghẹo cậu, nói: "Tiệm đồ nướng vừa lúc này làm ăn tốt, cậu sẽ không nghỉ làm đi, vừa lúc, tháng sau sẽ tăng lương cho cậu. Lúc này chúng ta tìm người cũng không dễ."
Tôn Lại cảm thấy công việc của cậu quá nhiều: "Anh dạy hai học sinh là đủ rồi, chờ anh thật sự mệt đến suy sụp, một đồng tiền cũng kiếm không được."
"Trách anh không có kinh nghiệm, do dự một chút đã nhận, không suy xét năng lực của mình." Nếu đã nhận, vậy cậu cũng ngại bỏ lại ai, cậu tính một chút, như vậy tiếp tục, một tháng có thể kiếm năm sáu ngàn, cậu đã rất thỏa mãn, nhìn thấy tiền giống như là thấy được căn bản an cư lạc nghiệp, cậu cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Sinh hoạt công việc lu bù lên, cậu liền càng không rảnh phản ứng Chu Hải Vinh, bất quá cũng không có thời gian xử lý quan hệ với Chu Hải Vinh, cậu liền nghĩ tới một biện pháp tương đối bớt việc, chính là vắng vẻ.
Chu Hải Vinh lại đến tiệm đồ nướng, cậu để cho Tôn Lại tiếp đón. Tôn Lại không thích Chu Hải Vinh, cho nên cũng không cho sắc mặt tốt. Chu Hải Vinh thông thường ở kia ngồi một ngày, cũng không nói được với Tiếu Dao một câu. Buổi tối tan tầm, Tiếu Dao cũng sẽ không để Chu Hải Vinh đưa, mà đạp xe đạp trở về, Chu Hải Vinh liền lái xe đi theo phía sau, một bộ dáng vẻ si tình. Tiếu Dao cũng mặc kệ hắn, hoàn toàn xem hắn như người trong suốt.
Chu Hải Vinh vốn dĩ cũng không có gì, thẳng đến có một ngày hắn cảm thấy quan hệ của Tôn Lại với Tiếu Dao quá thân mật. Kỳ thật chủ yếu vẫn là quan hệ đối lập, Tiếu Dao lạnh lẽo hắn, lại vừa nói vừa cười với Tôn Lại, đừng thấy Tôn Lại cái tên không ra sao, lại là một tiểu soái ca, cả ngày treo một trương gương mặt tươi cười, miệng rất ngọt. Hắn thật sự lo lắng.
Sầu lo thì sầu lo đi, kết quả đã bị đánh.
- -----------------------------------------------------------------------
EM TỰ THẤY EM KEO MỌI NGƯỜI Ạ. 3000 CHỮ EM GIỮ LẠI MỘT NỬA
TUẦN SAU ĐÓN ĐỌC TRA NAM BỊ TẨN NHA CÁC TÌNH YÊU