[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 68
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Quyền có góc nghiêng gần như hoàn mỹ, đại bộ phận đều quy công cho cánh mũi cao lại thẳng của anh, nam nhân chỉ cần mũi đẹp, cơ bản đều không thể nào quá xấu.
Tiếu Dao vươn tay tới, nói: "Anh...... Có phải hay không lại phát sốt......"
Cậu nói liền sờ về phía mặt Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền chỉ cảm thấy tay vươn ra ấm áp tinh tế, mang cho anh rung động nho nhỏ, tiếp theo liền thám thính trán anh, sau đó dịch đi. Anh mở to con ngươi có chút khẩn trương, nhìn về phía Tiếu Dao, Tiếu Dao nói: "Hình như lại có chút nóng."
Cậu nói liền từ trên giường bò xuống dưới: "Nếu không tôi cùng anh đi phòng khám xem xem, tôi mới vừa ở bên ngoài thấy đầu đường kia có một phòng khám, đang mở cửa."
"Không cần." Chu Hải Quyền nói.
Bên ngoài có người kêu Tiếu Dao, là Liễu Oanh Oanh. Cậu lên tiếng, lại nhìn Chu Hải Quyền một cái, liền chạy ra. Liễu Oanh Oanh thần bí nhìn cậu, hỏi: "Muốn hỏi thăm cậu chuyện này."
Tiếu Dao nhìn về phía cô, Liễu Oanh Oanh nhỏ giọng hỏi: "Cậu cùng Chu tổng ngủ một phòng, anh ấy nói nhiều không?"
Tiếu Dao sửng sốt một chút, nói: "Vẫn ổn a, làm sao vậy?"
"Đừng nói nữa, vừa nãy chị cùng Tiểu Bạch không phải đi vào thăm anh ấy sao, kết quả chỉ hai chúng ta nói chuyện, anh ấy hoặc là không tiếp lời, hoặc là cũng chỉ biết ân, một chữ hai chữ mà ra, miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ."
Tiếu Dao vừa nghe liền cười, nói: "Anh ấy người này cứ như vậy, không mấy thích nói chuyện."
"Cho nên chị hỏi cậu một chút a, anh ấy là có người như vậy, hay là đối ai cũng như vậy nha, nếu là ai cũng như vậy, nam nhân như vậy tốt hơn cũng không thể muốn a, này không phải là bạo lực gia đình lạnh sao!"
Tiếu Dao liền nói: "Kỳ thật em cảm thấy cũng ổn, không đến mức không để ý tới người, khả năng hai người là nữ sinh, anh ấy không biết nói cái gì với mọi người, theo em hiểu biết, kinh nghiệm giao tiếp của anh ấy cùng nữ tính hẳn là không nhiều lắm."
"Vốn dĩ chúng ta chính là nhìn trúng điểm này của anh ấy a, không giống mấy quý công tử lêu lỏng khác, bất quá người này cũng quá lạnh, như vậy đi, Tiểu Tiếu a, cậu xem chúng ta đều là đồng sự, Tiểu Bạch đó, yêu thầm thật nhiều năm, cũng không dễ dàng, nữ hài tử thanh xuân quý giá, cậu giúp em ấy hỏi thăm tin tức, hỏi một chút Chu tổng đối cô ấy có ấn tượng gì, được không?"
Tiếu Dao gật đầu: "Em tận lực hỏi một chút vậy."
Liễu Oanh Oanh thở dài một hơi, nói: "Cậu nói xem chị đây phải ôm lòng dạ thế nào đây."
Tiếu Dao nhìn Liễu Oanh Oanh lắc lư vặn vẹo rời đi, bóng dáng thướt tha, dư quang hoàng hôn bên ngoài chiếu lên hành lang, bầu trời phía tây là phiếm một mảnh màu tím hồng, thái dương lại sắp khuất sau núi, một đêm nữa lại sắp tới.
Cậu liền chạy nhanh đi tìm nhân viên công tác nhà khách, một lần nữa hỏi một cái chăn bông, ôm trở về.
Chu Hải Quyền thấy cậu ôm một cái chăn bông mới qua đây, cũng chưa nói cái gì, anh xê dịch qua bên cạnh. Tiếu Dao đem chăn đặt lên trên giường, nhớ tới chuyện vừa rồi Liễu Oanh Oanh nói với cậu, do dự mở miệng thế nào tương đối thích hợp. Cậu đi làm mai mối cho người, giật dây cho Chu Hải Quyền cùng Bạch Phượng Mai, giống như có chút kì lạ.
Kết quả không đợi cậu nói chuyện, Chu Hải Quyền liền nói: "Bọn họ nói, em không cần đều nghe."
"Ân?" Tiếu Dao xoay đầu tới, nhìn về phía Chu Hải Quyền, nói: "Anh biết chị ấy kêu tôi qua đi nói cái gì à?"
Chu Hải Quyền nói: "Em nói với họ, tôi có đối tượng, họ sẽ không tiếp tục phiền em."
Tiếu Dao cười cười, tay cắm vào trong túi, rũ đầu nhìn nhìn đầu ngón chân, mới ý thức được mình còn đi chân trần: "Anh vì sao không thích Tiểu Bạch vậy, không cho một cơ hội?"
"Ân, không cho."
Kỳ thật đây cũng là chuyện trong dự kiến, Chu Hải Quyền cự tuyệt ai cậu đều không ngoài ý muốn, rốt cuộc gia thế ở mức kia, tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại nhiều tiền, còn có ngoại hình, phần cứng phần mềm đều vượt qua thử thách, mặc kệ từ điều kiện cộng thêm hay là từ bản nhân điều kiện mà xem, Chu Hải Quyền đều là vạn người chọn một người. Cậu chỉ là thay Bạch Phượng Mai cảm thấy đáng tiếc, chính là cẩn thận suy nghĩ một chút, Triệu Lê Hoa không phải càng đáng tiếc sao?
Tiếu Dao liền cong lưng, từ trong túi lấy ra một đôi vớ mới mang vào, cậu còn mang theo đôi giày mới, ngồi ở mép giường thử thử, khả năng mang vớ có chút dày, lúc mang vào có hơi cộm chân, rõ ràng thời điểm mua mang thử thì vừa.
Sắc trời đã chậm rãi tối xuống, Tiếu Dao ngồi xổm trên mặt đất xuyên dây giày, trong phòng rất yên tĩnh, đều có thể nghe được âm thánh cách vách nói chuyện, cậu cảm giác giống như có một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhìn chằm chằm đến cả người cậu không được tự nhiên, cuối cùng thật sự nhịn không được, liền quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy Chu Hải Quyền đang xem di động, màn hình di động chiếu sáng mặt mày kiên nghị của anh.
Bên ngoài có người thông báo nói sắp ăn cơm chiều, Tiếu Dao liền đứng lên, lại nghe Chu Hải Quyền nói: "Chúng ta cùng đi."
"Tôi còn định mang về cho anh," Tiếu Dao nói, "Bên ngoài rất lạnh."
"Đã tốt rồi." Chu Hải Quyền nói liền xốc chăn lên bắt đầu mặc quần áo, Tiếu Dao đang nghĩ tới mình cần lảng tránh hay không, kết quả Chu Hải Quyền cũng không có cởi áo ngủ ra, mà là trực tiếp ở bên ngoài tròng thêm quần cùng áo lông vũ, chờ anh mang giày xong, hai người liền cùng nhau ra cửa.
Mọi người tốp năm tốp ba mà đi về phía tiểu học, bọn họ mấy ngày nay đều là ở tiểu học ăn cơm, chính phủ địa phương mời hai sư phụ cho họ, ở một góc sân thể dục dựng cái lều, nấu hai nồi to, làm đồ ăn tuy rằng không tinh xảo, nhưng hương vị rất thơm, chính là qua lại ăn cơm có chút phiền phức. Trời vừa tối, trên đường đã không có người gì, thời điểm đi đến một cái quầy bán quà vặt, Chu Hải Quyền đi vào mua một hộp thuốc lá.
"Hút không?" Chu Hải Quyền móc ra một điếu, đang muốn đặt vào trong miệng, đột nhiên lại hỏi Tiếu Dao.
Tiếu Dao lắc đầu, Chu Hải Quyền liền nói: "Quên mất, các em yêu quý giọng nói, không hút thuốc lá."
Anh nói liền tự mình đốt, bật lửa chiếu sáng mặt mày của anh, Tiếu Dao đút tay ở trong túi, nói: "Tôi trước kia vẫn luôn cho rằng anh không hút thuốc lá."
"Hút tương đối ít," Chu Hải Quyền nói tản ra một chút khói bụi, hỏi, "Chán ghét người hút thuốc sao?"
Tiếu Dao lắc đầu, cậu không chán ghét, nhưng cũng chưa nói tới thích, chính mình ở tuổi dậy thì kỳ phản nghịch cũng thử hút mấy cây, cảm thấy không có gì thú vị.
Hai người bọn họ tiếp tục đi về phía trước, phía sau bỗng nhiên một chiếc xe máy chạy đến, đèn xe đặc biệt sáng, Tiếu Dao thấy bóng dáng cậu cùng Chu Hải Quyền chiếu trên mặt đất ở phía trước, đại khái bóng dáng phóng đại lên mấy lần, Chu Hải Quyền thế nhưng so với cậu cường tráng hơn nhiều như vậy, cũng cao hơn nhiều như vậy. Cậu đang nghĩ như vậy, Chu Hải Quyền bỗng nhiên ôm lấy bờ vai của cậu, đem cậu kéo vào trong gần anh một chút, xe máy chạy qua bên người bọn họ, lái cũng không nhanh, nhưng vẫn là kinh động mấy nữ hài tử phía trước sợ hãi kêu tránh thoát, tiếng cười của nữ nhân trẻ tuổi ở trên đường phố yên tĩnh phá lệ náo động, oanh oanh yến yến kiều diễm sáng ngời.
Dự báo thời tiết nói, ngày mai là ngày nắng, diễn xuất hẳn là có thể đúng giờ tiến hành rồi, vật tư đều đã phát xong rồi, chỉ còn lại trận văn nghệ diễn xuất này, chờ diễn xuất xong, bọn họ là có thể rời Dương Thụ Hương, đi địa điểm tiếp theo.
"Nói với Chu tổng chưa?"
Liễu Oanh Oanh ăn xong cơm chiều trên đường trở về nhẹ giọng hỏi cậu.
"Anh ấy nói anh ấy có đối tượng." Tiếu Dao nói.
"Cậu không phải nói anh ấy không có sao?"
Tiếu Dao hơi có chút xấu hổ: "Kỳ thật em đối với anh ấy cũng không phải đặc biệt hiểu biết."
Liễu Oanh Oanh rất thông minh, thở dài một hơi nói: "Tám chín phần mười là tìm cái lý do cự tuyệt qua, bất quá cũng bên trong dự kiến, Tiếu Dao, việc này, đừng nói với những người khác trong đoàn, có vài người lắm mồm lắm."
Tiếu Dao gật gật đầu, nói: "Vừa rồi lúc ăn cơm, người vẫn luôn nói chuyện với Bạch Phượng Mai, là ai a?"
Liễu Oanh Oanh phụt một tiếng liền cười, nói: "Cậu không nhận ra sao? Chính là buổi tối ngày chúng ta vừa tới đó, Trương chủ nhiệm mà Trâu đoàn trưởng bảo Tiểu Bạch rót rượu a."
"A?" Tiếu Dao nói, "Hai người bọn họ......"
"Không được," Liễu Oanh Oanh nói: "Anh ta là một cán bộ cấp thôn, Tiểu Bạch sao nhìn trúng, hơn nữa, cũng không phải người một chỗ a, yêu xa không đáng tin cậy nhất."
"Kỳ thật chỉ cần người tốt, chính mình lại thích, mặt khác đều có thể chậm rãi giải quyết đi." Tiếu Dao nói.
"Cậu nha, vừa nhìn liền biết quá trẻ tuổi," Liễu Oanh Oanh nói nhìn cậu một cái: "Bất quá nói đến, cậu thì sao, có bạn gái chưa, hoặc là bạn trai?"
Bọn họ làm nghệ thuật, đối với đồng tính luyến ái đều thấy nhiều không lạ, bởi vì quan hệ chức nghiệp, gặp qua không ít, huống chi hiện giờ hôn nhân đồng tính đều đã hợp pháp, cô ấy chỉ là thăm dò xu hướng giới tính của Tiếu Dao, bởi vì thấy mặc kệ là nhìn nam nhân hay là nhìn nữ nhân, trong mắt đều không có sắc khí.
Tiếu Dao nói: "Không có." Cậu cũng không muốn nói quá nhiều, sợ bị Liễu Oanh Oanh thăm dò chi tiết mình, chuyện quá khứ đều đi qua, cậu không hy vọng bởi vậy ảnh hưởng đến sinh hoạt của mình sau này. Liễu Oanh Oanh cảm nhận được cậu kháng cự, cười cười, liền không có lại hỏi, lôi kéo cậu đi xem phòng hóa trang của bọn họ.
Ngày mai liền phải diễn, trường học chừa ra một gian phòng học cho họ, chuyên môn làm hậu trường nhân viên diễn chức, bọn họ diễn xuất yêu cầu hết thảy máy móc thiết bị, quần áo hóa trang đạo cụ tất cả đều bên trong, đã chỉnh lý xong. Điều kiện đơn sơ, chuyên viên trang điểm mời đến chỉ có hai người, Thẩm Tinh Chi sợ Tiếu Dao là người mới, không được coi trọng, cho nên chuyên môn nhờ cậy Liễu Oanh Oanh, đến lúc đó giúp cậu vẽ. Liễu Oanh Oanh cũng là đào xướng, cô ấy ngại chuyên viên trang điểm không hiểu biết mình bằng chính mình, đều là tự mình họa: "Vẫn là phải học tự tay họa, quan trọng là kiệm tiền bớt việc, thứ hai, mặt của mình chính mình họa, trong lòng kiên định."
Tiếu Dao trước kia kỳ thật cũng học qua trang điểm Côn khúc, chỉ là chưa đến tinh túy. Hoá trang hí khúc giống nhau có tám bước đi, cậu tương đối biết chính là bốn cái trước, phối màu, vẽ màu, định trang, quét nền, mấy cái này không cần nhiều thủ pháp tinh tế, phía sau họa mắt, hoạ mi, họa nguyên bảo miệng cùng lặc đầu đội đồ trang sức mới là tinh tế, hát tuồng, linh khí tinh túy liền ở trên mặt mày.
"Đồ trang sức của cậu là cái này?" Liễu Oanh Oanh nhìn nhìn, nói: "Khá xinh đẹp."
Bất quá cô ấy cho rằng Thẩm Tinh Chi sẽ cho đồ đệ bảo bối này đồ trang sức tinh xảo gì đó, bất quá là hàng rẻ tiền trên thị trường rất dễ dàng mua được, điểm thúy là giả, dùng chính là lông ngỗng nhuộm màu, cô ấy là người trong nghề, liếc mắt một cái đã nhìn ra. Bất quá Tiếu Dao vẫn là yêu thích như vật gì quý giá, bởi vì cậu nghe nói nghề này của bọn họ, quý nhất chính là đồ trang sức, đồ trang sức này cậu tuy rằng không biết trị giá bao nhiêu tiền, nhưng yêu quý chút luôn là không sai. Vạn nhất giống sư huynh Tô Quát mang cái kia giá trị mấy chục vạn, lại là đồ cổ, làm hư cậu khả năng không bồi thường nổi.
Cậu đem trang phục ngày mai diễn xuất cùng đồ trang sức đều kiểm tra một lần, khóa kỹ rương, lúc này mới cùng Liễu Oanh Oanh cùng nhau ra ngoài, trên sân thể dục có chiếc xe mở đèn lớn, một đám nam nhân ở kia chơi bóng rổ, bên cạnh vây quanh một vòng người, nơi này không internet không TV, thật sự tìm không thấy cái gì có thể tống cổ thời gian. Liễu Oanh Oanh nói: "Chúng ta cũng đi qua nhìn xem."
"Em không đi, em bây giờ trở về trước đây."
"Sớm như vậy liền trở về, cũng ngủ không được nha." Liễu Oanh Oanh nói, "Bọn họ chơi bóng rổ đó, nghe nói có mấy người đánh đặc biệt giỏi."
"Không được, em muốn sớm một chút trở về dọn dẹp một chút, giặt dũ quần áo, chị đi xem đi, em đi về trước."
Tiếu Dao muốn trở về, là bởi vì hai ngày này cậu cũng chưa luyện giọng, ngày mai liền phải diễn xuất, cậu rất sợ mình diễn hỏng. Tuy nói đây là cho đồng hương xem, muốn chính là náo nhiệt, nhưng rốt cuộc là lần đầu xướng 《 Mẫu Đan Đình 》, cậu vẫn là muốn xướng thật tốt. Thừa dịp hiện tại mọi người đều ở trong trường học, cậu chạy nhanh về chỗ kia, đóng cửa lại luyện luyện giọng nói, cũng sẽ không quấy rầy người khác nghỉ ngơi, cũng sẽ không xấu hổ.
Vì thế cậu chạy một mạch liền chạy về đến nơi, bởi vì vừa qua khỏi giờ cơm, nhà khách quả nhiên không có người mấy, cậu vào phòng liền đóng cửa phòng lại, sau đó từ trong túi ném ra lời kịch của minh, lấy di động ra, tìm được đoạn âm mình đã ghi, đeo tai nghe lên ấn truyền phát tin, trước hết tự mình nghe một lần.
Một đoạn ngắn ngủi, nghe xong lại cần tới mười phút, một đoạn《 Sơn Pha Dương 》này, trước khi bắt đầu xướng có một đoạn độc thoại, Thẩm Tinh Chi nói với cậu, độc thoại này so với xướng đoạn phía sau còn quan trọng hơn, đặc biệt là ngân độc thoại cuối cùng, vừa mị vừa quyến, lại muốn kéo dài có ý nhị, cậu lúc trước đã cố luyện ngân cái này vài ngày. Cậu thở ra một hơi, nghĩ chính mình nếu nhận nhiệm vụ này, da mặt liền tạm thời từ bỏ, vì thế đem kịch bản ném lên trên giường, nhắm mắt lại tìm cảm giác một hồi, sau đó dùng hơi đè thấp thanh âm chút so ngày thường một ít thì thầm:
"Xuân a xuân!
Đến cùng ngươi hai lưu luyến, xuân đi như thế nào khiển?
Khụ, nhẫm thời tiết, buồn ngủ quá người cũng!"
"Cũng" tự ngân ra tới, tươi đẹp lưu mị.
*Đoạn hát này mình chịu, khi nào tìm ra sẽ sửa.
《 Dịch Kinh 》nói, "âm dương hợp đức thì cương nhu có hình, lấy thể thiên địa mà định, lấy thông thần minh chi đức", này đại khái cũng là diệu dụng đặc thù cho nhóm người Càn đán này. Tai nghe thanh âm càng vang, thành công làm cậu đắm chìm vào bên trong, tạm thời quên mất cảm giác thẹn của cậu thân là nam nhân. Cậu đang ngân tiếng hơi hơi nghiêng đầu, ở dưới ánh đèn kim hoàng bao phủ, mí mắt hơi hạ xuống dưới, đuôi mắt lại hơi hơi phiết khởi, khuôn mặt nguyên bản tươi mát xinh đẹp, thế nhưng như là lau một tầng mật mê người, phiếm màu câu nhân, dọa ngây người Chu Hải Quyền nhìn lén ở kẹt cửa.
Thẩm Tinh Chi thường nói, khuyết điểm của Tiếu Dao, liền ở chỗ cậu còn chưa thoát khỏi được gông cùm xiềng xích giới tính, cậu mị tẩm toàn thân là nam nhân tao khí, có hiềm nghi, nhưng khuyết điểm này đối với người ngoài ngành như Chu Hải Quyền mà xem, lại là quyến rũ không biết sống chết, quấy chính là nam nhân huyết mạch.
Một thân đều là xuân tình, đuôi lông mày trong mắt đều là yêu nghiệt.
- -----------------------
TỐI AN