[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 82
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao ngủ một giấc, liền ngủ tới thời gian cơm chiều, bởi vì rất ít khi ngủ giờ này, cho nên ngủ cũng không sâu, ngược lại mơ rất nhiều mộng, mơ mơ hồ hồ có người gọi cậu, cậu mở to mắt, ánh nến hơi tối, liền thấy Chu Hải Quyền đang gọi mình rời giường: "Ăn cơm chiều, ăn rồi ngủ tiếp."
Ngủ ban ngày, đầu liền có chút đau, Tiếu Dao cũng không muốn ăn uống gì. Bất quá cậu vẫn là bò dậy, ra tới bên ngoài, thấy Sở đại gia hỏi: "Ngủ rồi?"
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, đi WC bên ngoài, phát hiện bên ngoài tuyết đã rất dày, dẫm lên rung động quá mạnh, quá lạnh, cũng có thể là kết quả cho việc cậu mới từ trong ổ chăn ấm ra tới, đông lạnh đến run. Đi WC xong từ nhà xí ra tới, thấy Chu Hải Quyền đứng ở bên ngoài, nói: "Gần đây có mèo hoang, cậu thấy không?"
Tiếu Dao lắc đầu: "Có mèo hoang sao?"
"Có, tôi vừa rồi đi vệ sinh đã thấy." Chu Hải Quyền nói.
Không nghĩ tới Tiếu Dao chẳng những không sợ hãi, còn rất hưng phấn, vòng quanh sân đi một vòng, cũng không thấy mèo hoang. Cậu nghe nói đầu mèo hoang đều lớn hơn so với mèo nuôi nhà, tính tình cũng liệt, có thể đả thương người, cũng không biết thật giả, cậu chỉ ở trong TV thấy qua, đôi mắt còn sẽ có lục quang. Khắp nơi trừ bỏ tuyết mặt khác tất cả đều là màu đen, chỉ có ánh đèn mạo sâu kín của căn nhà chỗ bọn họ, cậu thật là thể nghiệm đến như thế nào là đêm lạnh rét đậm một chút ấm, không khỏi lại run lập cập.
Trịnh đại gia ra tới, cười nói: "Ăn cơm, lại không ăn là lạnh rồi."
Cơm chiều đơn giản, có một đĩa dưa chuột ngâm, Tiếu Dao không cảm giác muốn ăn uống, chủ yếu liền ăn cái kia, chấm tương ớt ăn. Giữa trưa uống dư lại nửa bình rượu, Trịnh đại gia lại lấy ra tới, nói: "Uống hai chung ấm người."
Tiếu Dao cảm thấy lạnh, liền uống nhiều hai ly, kỳ quái thực, thế nhưng cảm thấy so với thời điểm giữa trưa uống ngon hơn. Trịnh đại gia nói: "Tửu lượng của cháu được nha."
"Kỳ thật cháu cũng không biết tửu lượng của mình được bao nhiêu," Tiếu Dao nói, "Ngày thường cũng không uống nhiều quá."
Trịnh đại gia liền đem rượu mơ trong nhà đem ra: "Chúng ta ngày thường đều uống cái này, các cháu nếm thử."
Bên trong nổi toàn toàn dương mai màu đỏ, thoạt nhìn thập phần mỹ vị ngon miệng, Tiếu Dao chưa uống qua rượu dương mai, còn tưởng rằng là ngọt, kết quả uống một ngụm phát hiện rất cay.
"Rượu dương mai tốt, kiện vị tiêu thực, sinh tân ngăn khát*." Sở đại gia đối Tiếu Dao nói, "Uống thêm mấy ngụm là quen."
*Hỗ trợ dạ dày, tiêu hóa thức ăn, tươi mát giải khát.
Tiếu Dao liền đem một bát lớn rượu dương mai bất tri bất giác toàn uống hết, chờ đến uống xong rồi liền cảm giác có chút lâng lâng, choáng váng, cảm giác đặc biệt kỳ diệu, thời điểm đứng lên còn lảo đảo một chút, may mắn Chu Hải Quyền duỗi tay đỡ lấy cậu, cười hỏi: "Không có việc gì đi?"
"Không...... Không có việc gì." Tiếu Dao cười, đại khái vì cồn, người có chút hưng phấn, "Chính là có hơi choáng."
Cậu còn chuyên môn đi hai bước, dưới chân mềm như bông, đặc biệt thoải mái, chủ yếu vẫn là thể nghiệm này với cậu mà nói tương đối mới lạ, Sở đại gia nói: "Uống chút canh, uống thêm ngụm nước, men say rất nhanh sẽ xuống."
"Các cháu uống thế nào, nếu là cảm thấy uống ngon, lúc đi cho các cháu mang về một bình, ông ngâm rất nhiều đó." Trịnh đại gia nói.
"Cháu uống không quen cái này," Chu Hải Quyền nói, "Tiếu Dao, cậu ngồi xuống uống hớp canh."
Tiếu Dao liền cười ngồi xuống bên cạnh anh, khả năng thật là có hơi mê mang, có vẻ có chút tính trẻ con, ghé vào bàn uống một ngụm canh, sắc mặt đỏ bừng, đặc biệt diễm lệ.
"Ông trước kia cũng là có thể uống rượu," Sở đại gia nói, "Uống đến nhiều thời điểm, một lọ rượu trắng không thành vấn đề."
"Ông cũng không biết xấu hổ thổi," Trịnh đại gia nói, "Ông ấy chính là thời điểm tuổi trẻ say rượu, uống bị thương thân thể, bất đắc dĩ mới cai rượu, còn không thành thật, lâu lâu còn phải uống một chén. Hiện giờ huyết áp có hơi cao, ông không cho uống, ông ấy còn không vui."
"Người già rồi nếu không thể hút thuốc không thể uống rượu, tồn tại còn có gì vui vẻ." Sở đại gia nói, "Ông bây giờ cũng chỉ có cái yêu thích này."
"Vẫn là phải lấy khỏe mạnh là chủ," Chu Hải Quyền nói, "Trịnh đại gia cũng là vì sức khỏe của ông mà suy nghĩ."
"Sống đến cái số tuổi này, sống đủ rồi," Sở đại gia cười nói, "Người lớn tuổi, lại là một người què, liền dễ dàng liên lụy người, thật sự đến một ngày sinh hoạt không thể tự gánh vác kia, còn không bằng sớm một chút thống thống khoái khoái mà hưởng thụ xong sớm một chút đi."
Ngữ khí của ông thật sự phóng khoáng, nghe tới lại làm người có chút thương cảm. Đại khái là uống rượu, Tiếu Dao nói chuyện cũng không trải qua tự hỏi, liền nói: "Ông cũng không thể nghĩ như vậy, ông nếu là không còn nữa, Trịnh đại gia làm sao bây giờ đây?"
Trịnh đại gia hút một hơi thuốc, cười nói: "Ông xem ông còn hiểu thấu không bằng một đứa nhỏ, cả ngày có chết hay không."
Sở đại gia liền cười, nhấp một ngụm trà, tay kéo kéo thảm mỏng trên đầu gối, nói: "Nếu nói tới đây, lòng tôi vẫn luôn có cái thỉnh cầu, hôm nay cũng muốn mượn cơ hội này, nói cho Tiểu Chu."
"Càng nói ông càng hăng hái." Trịnh đại gia nói.
Chu Hải Quyền cười cười, nói: "Ngài nói, cháu nghe."
"Thân thể này của ông a, là càng ngày càng không được, người khác không biết, chính mình lại có cảm giác. Ông cùng lão già này cũng ở chung giúp đỡ lẫn nhau nhiều năm như vậy, ông ấy a, cô nhi, rất đáng thương, trong nhà không thân không thích, ông nếu là chết trước, ông ấy chỉ sợ liền người nhặt xác cũng tìm không thấy, ông mấy năm trước......"
"Ông xem ông," Trịnh đại gia đánh gãy ông, "Uống chút rượu ông liền lại bắt đầu lải nhải."
"Ông đừng đánh gãy tôi," Sở đại gia hốc mắt phiếm hồng, tiếp tục nói với Chu Hải Quyền, "Mấy năm trước, ông nhờ người tìm cháu trai ông ấy, nói với ông ấy chuyện này, nói nếu sau khi Lão Trịnh chết, thác người đó tới thu thi, đem ông ấy đi chôn, ông ấy không chịu. Nhưng việc này tìm người ngoài, ông cũng không yên tâm. Tiểu Chu a, cháu xem chuyện này......"
Ngữ khí của ông lộ có chút co quắp, đại khái còn có chút phát run, thanh âm của người già, run lên như là thở không nổi, trên mặt tuy rằng mang theo ý cười, nhưng vành mắt là màu đỏ: "Ông nghĩ, hai chúng ta làm bạn thì còn tốt, nếu là ông đã chết, còn nhờ cháu đem Trịnh đại gia đón ra ngoài, chẳng sợ tùy tiện đem ông ấy ném ở viện dưỡng lão này đó, hai chúng ta cũng cảm tạ cháu."
Chu Hải Quyền trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Mọi người ngay bây giờ liền dọn ra, cháu cũng có thể an bài."
"Nào dám phiền toái cháu như vậy, hai chúng ta ở đây cũng sinh hoạt quen, không muốn dọn ra bên ngoài nữa." Sở đại gia nói liền rót một chén rượu, nói, "Tới, Tiểu Chu, ông kính cháu một ly, vất vả cháu rồi."
Chu Hải Quyền nhanh chóng bưng chén rượu lên cùng Sở đại gia chạm một cái, Trịnh đại gia ở bên cạnh hút thuốc, cũng không nói lời nào, sắc mặt có chút khó coi. Sở đại gia uống xong rượu, quay đầu nhìn ong ấy, vỗ vỗ bờ vai của ông ấy, Trịnh đại gia mới mở miệng nói: "Ông phó thác cái này phó thác cái kia, không bằng tranh thủ tự mình sống lâu vài ngày, mỗi ngày cứ nghĩ mấy thứ vô dụng này. Tôi bảo ông bảo dưỡng cho tốt, ăn kiêng chút, ông lại không bằng lòng, này còn không phải là gì đó mèo khóc chuột giả từ bi à."
"Đúng vậy, Trịnh đại gia vì tốt cho ông, khẳng định là không sai." Tiếu Dao nói.
Đề tài này hạ màn, mọi người không biết sao lại bắt đầu nói đến tuyết bên ngoài, Sở đại gia nói: "Tuyết này rơi rất được nha, đến bây giờ cũng chưa dừng."
"Hình như mấy ngày nay cả nước đại bộ phận các khu vực đều hạ nhiệt độ có tuyết rơi." Chu Hải Quyền nói, "Ngày mai chúng cháu đi thăm dò đường, bằng không tuyết càng rơi xuống càng dày, chỉ sợ lấp núi, chúng cháu liền ra không được."
"Ra không được có quan trọng gì," Sở đại gia nói, "Ở nơi này của chúng ta cứ việc ở, có ăn có uống, không để các cháu đói."
"Coi ông nói kìa, người ta cần cái gì ăn uống, bên ngoài không có chuyện đứng đắn? Tiểu Chu người ta là người quản công ty lớn như vậy." Trịnh đại gia dập tắt thuốc trong, nói, "Ngày mai ông với các cháu cùng nhau đi."
Tiếu Dao cũng chỉ biết vây quanh ở bên bếp lò ngây ngô cười, cậu hiện tại đầu óc có chút vận chuyển không nổi, mơ mơ màng màng.
Ăn xong cơm, cậu liền muốn đứng lên giúp đỡ thu thập, Chu Hải Quyền thấy cậu sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt phát ngốc, liền biết cậu còn đang choáng, liền nói: "Cậu ngồi đi, để tôi."
Tiếu Dao liền lung lay ra cửa, đi WC, kết quả thời điểm sắp ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng đen đột nhiên từ bên cạnh nhảy đi ra ngoài, sợ tới mức cậu vừa lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào trong tuyết.
Chẳng lẽ còn thực sự có mèo hoang sao?
Cậu hơi thanh tỉnh một chút, trở về trực tiếp vào phòng bếp, nhìn xem có việc gì cần mình hay không, kết quả liền thấy Trịnh đại gia đang ngồi ở bên bệ bếp nhóm lửa, ánh lửa ánh màu đồng lên cổ và mặt của ông, hơi có chút già nua tiều tụy, thấy cậu tiến vào, liền cười nói: "Khói dày, cẩn thận để sặc."
"Lúc này sao còn nhóm lửa?"
"Nấu chút nước ấm, cho các cháu ngâm chân." Trịnh đại gia nói, "Cháu đi ra ngoài đi, phòng này dơ."
Tiếu Dao lại không đi, mà là khom lưng tiến vào, đôi ngồi xổm xuống trong nhà bếp, duỗi tay cầm một cây nhánh cây, bỏ vào phía dưới bệ bếp: "Cháu còn là lần đầu nhìn thấy bệ bếp," cậu nói còn thổi thổi ống, ngọn lửa lập tức mạnh lên rất nhiều, cậu liền cười, nói, "Cháu nghe nói hiện tại nông thôn loại bếp lò này cũng ít, hiện tại đều là loại có ống khói, có thể trực tiếp đốt lửa lên, hình như vận dụng chính là nguyên lý khí lạnh lưu động, cũng không cần ống thổi gió, vừa sạch sẽ, làm việc gọn gàng."
"Ông biết loại cháu nói," Trịnh đại gia nói, "Loại này phí củi lửa, bệ bếp còn phải sửa một lần nữa, ông với Sở đại gia lớn tuổi, chắp vá dùng thôi."
Tiếu Dao cười cười, do dự một lát liền nói: "Trịnh đại gia, cháu muốn hỏi ông một câu, mọi người thật sự không muốn dọn ra sao?" Cậu nghĩ làm sao để vấn đề mình hỏi không xấu hổ, chỉ là đầu óc có chút ngốc, lại bị lửa nướng mặt, người liền có chút choáng váng, "Mọi người không cần ngượng ngùng, Chu đại ca anh ấy thật sự rất có tiền, an bài mọi người, không phải việc khó. Nơi này của ông quá hẻo lánh, chung quanh đến một hàng xóm cũng không có, nếu thật xảy ra chuyện, làm sao bây giờ nha?"
Trịnh đại gia trầm mặc một hồi, nói: "Vẫn là tính, cả đời đều như vậy, không cần thêm phiền toái cho người khác. Ông nghĩ, hai chúng ta có thể chết cùng ngày là tốt nhất, hai bên đều vừa lòng, cũng không cần làm phiền người ngoài, cháu nghe Sở đại gia nói bừa, ông đã sớm nghĩ thông hết rồi, người chết như đèn tắt, nhặt xác hay không nhặt, có gì quan trọng, bất quá là cái thân xác."
Tiếu Dao cũng không biết vì cái gì, có chút khổ sở, nói: "Kỳ thật người phiền toái người khác, hoặc là bị người khác phiền toái, đều rất bình thường, có ai có thể cả đời toàn dựa vào chính mình đâu?"
Trịnh đại gia thở dài một hơi: "Trên đời đều nói, thiếu niên phu thê già cần bạn, ông với Sở đại gia tuy rằng không phải phu thê gì, nhưng cũng tính là hảo huynh đệ cả đời giúp đỡ lẫn nhau...... So với anh em còn thân hơn, anh em làm sao có thể giống chúng ta vậy. Nếu nói một chút cũng không sợ hãi, vậy thật là giả, không nói đến tình cảm nhiều năm như vậy, chính là đã quen, đột nhiên có người đã chết, trong lòng cũng khó chịu, sinh hoạt cũng không quen, tự mình một người lẻ loi mà nằm tại đây trong rừng núi hoang dã, suy nghĩ một chút cảm thấy cũng xác thật đáng sợ. Nhưng trái lại ông nghĩ, ông ấy đã chết, dù cho ông đến thành phố lớn, ăn ngon ở tốt, sống lâu mấy năm thì thế nào? Người đều là sắp chết, trước khi chết nếu còn phải làm phiền người không quen biết, ăn uống tiêu tiểu toàn dựa vào người khác, chính mình cũng không có tôn nghiêm, kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì. Thôi, thôi, đều là người qua một đống tuổi rồi, trước kia đều là hai người sống như vầy, dư lại mấy năm này, vẫn cứ như thế đi."
Trịnh đại gia vừa dứt lời, bên ngoài Chu Hải Quyền liền bưng chậu rửa mặt vào: "Cậu sao lại ở đây vậy, tôi nói như thế nào không tìm thấy cậu, còn tưởng rằng cậu bị mèo hoang ngậm đi rồi." Anh nói với Tiếu Dao. Truyện Sủng
Tiếu Dao liền đứng lên, nói: "Tôi vừa rồi đi WC, thật đúng là thấy mèo hoang."
Trịnh đại gia cười nói: "Thấy cháu là dọa nó, mèo hoang cũng sợ người."
Chu Hải Quyền mở nồi, múc một chậu nước, nói với Tiếu Dao nói: "Cậu tắm trước."
Tiếu Dao liền ở bên ngoài rửa mặt, nước rửa mặt cũng không lãng phí, bưng vào trong phòng lại rửa sạch chân, hôm nay xem ra là rất lạnh, chân cậu ngâm vào nước ấm, thế nhưng có chút ngứa, hình như là đông lạnh mất, chân trắng nõn, ngón chân cái nhỏ bên kia lại đỏ một mảnh.
"Nhanh nằm lên trên giường đi, đừng để lạnh." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao liền nhanh chóng ngồi vào trên giường, lại qua hơn mười phút, Chu Hải Quyền cũng rửa xong chân vào trong, đóng cửa lại nói: "Trời thật lạnh, bên ngoài gió cũng lớn hơn."
Cửa sổ đập là có thể cảm nhận được, ô ô mà vang, tiếng gió núi rừng đặc biệt lớn, nhánh cây lay động lên, thanh âm tịch liêu thê lãnh, còn có chút dọa người. Tiếu Dao xê dịch vào bên trong, cơ hồ dựa vào tường, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Chu Hải Quyền đem cửa mở ra, là Trịnh đại gia, cười nói: "Lão Sở bảo ông đem bếp lò cho các cháu."
"Chúng cháu không cần đâu," Chu Hải Quyền nói, "Mọi người giữ lại dùng đi."
"Trong nhà còn bếp lò. Được rồi, các cháu sớm một chút nghỉ ngơi đi." Trịnh đại gia nói liền giữ cửa đóng lại. Chu Hải Quyền đem kia bếp lò đặt ở cửa, sau đó giữ cửa mở một lỗ hỏng thông khí, đi đến mép giường, thấy Tiếu Dao đã dịch đến bên trong cùng.
Giường ván gỗ ở nông thôn, tự nhiên so ra kém giường lớn khách sạn, có chút hẹp, một người ngủ dư dả, hai người ngủ liền có chút chật. Đây đều không phải nhất quan trọng, quan trọng nhất chính là bọn họ lần này tới cũng chưa nghĩ tới sẽ ngủ lại, áo ngủ cũng không mang, nhưng mặc quần áo này ngủ không thoải mái, anh cởi bỏ đai lưng, quay đầu hỏi Tiếu Dao: "Được không?"
Tiếu Dao sửng sốt một chút, "Ân" một tiếng.
Chu Hải Quyền liền đem quần cởi ra.
- ----------------------------------------------
ÔI ĐOẠN NÀY HOT QUÁ CÁC BẠN YÊU ƠI.