[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 92:




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 84
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao thấy anh không nói lời nào, còn tưởng rằng Chu Hải Quyền là mệt nhọc, nên cũng không hề nói chuyện, xoay người nằm thẳng, nhìn đêm tối mông lung. Nằm như vậy một hồi, cậu bỗng nhiên lại bò dậy, Chu Hải Quyền nói trong bóng đêm: "Làm sao vậy?"
"Tôi đi đóng cửa lại." Anh ngửi thấy mùi than đá bếp lò nhàn nhạt mới nhớ tới, Chu Hải Quyền lại ngăn cậu lại, đứng dậy nói: "Để tôi."
Tiếu Dao ở trong bóng đêm nhìn thấy toàn bộ chân anh, hắc lung lung nhìn không rõ lắm, nhưng thật ra dọa cậu giật mình, cho rằng mình nhìn thấy vật gì khó lường, nhưng thật là nhìn không rõ lắm, hoa mắt cũng không nhất định.
Chu Hải Quyền đi qua kéo cửa để lại khe hẹp hơn, lúc này mới lại về trên giường. Tiếu Dao lại đột nhiên ở trong bóng tối ha ha cười hai tiếng, Chu Hải Quyền nằm xuống hỏi: "Cười cái gì?"
"Không có gì." Tiếu Dao nén cười nói.
Ai, đều nói vào đông dễ dàng khô nóng, xem ra lời này không giả. Chu Hải Quyền tuổi trẻ lực tráng, cũng coi như là phản ứng sinh lý bình thường, rất nghẹn nha.
Tiếu Dao trùm chăn, nói: "Ngủ ngon a."
Chu Hải Quyền lúc này mới "Ân" một tiếng, trong phòng lại không có tiếng người, chỉ có gió bắc bên ngoài hô hô thổi mạnh, đại khái nghe tới khiến cho người cảm thấy rét lạnh thấu xương, trong ổ chăn ấm áp này liền làm người cảm thấy phá lệ hạnh phúc.
Đại khái là hôm nay uống rất nhiều rượu, Chu Hải Quyền cảm thấy thân thể giống như lửa đốt, rất nóng, như thế nào cũng áp không xuống. Thân thể căng thật chặt, thế cho nên người cũng có chút mệt mỏi. Nằm như vậy vài phút, thân thể liền cảm thấy càng ngày càng khô nóng, liền đem nửa bên chăn xốc lên.
Tiếu Dao cũng ngủ không được, chính là hai người lại không có lời gì nói, nằm thật sự có chút tra tấn người, vì thế cậu liền đem điện thoại lấy ra, mở một khúc dương cầm.
Dương cầm khúc nhẹ nhàng chậm rãi, ở trong đêm tối lan tràn ra, vuốt phẳng xao động trong lòng Chu Hải Quyền, anh lẳng lặng mà nghe, nói: "Là cậu đàn sao?"
"Không phải." Tiếu Dao nói, "Tùy tiện tìm."
"Rất êm tai." Chu Hải Quyền nói.
Một lát sau, anh lại hỏi: "Dương cầm của cậu khi học nào? Lúc trước ở nhà của chúng tôi, vì sao lại giả vờ không biết đàn?"
Tiếu Dao liền cười, nói: "Khi đó thật là có chút ngượng ngùng, mỗi ngày đều chế tạo ra nhiều tạp âm như vậy."
"Vì sao làm như vậy, không muốn để chúng tôi biết? Nếu là đã biết, lão nhị khả năng sẽ càng thích cậu."
"......" Tiếu Dao cũng không biết phải giải thích như thế nào với anh, cậu cũng không thể nói với anh, cậu lúc trước bị bắt chạy cốt truyện, không phải ý nguyện của mình, cậu nghĩ nghĩ, liền nói: "Chính là không muốn làm hắn càng thích tôi a."
"Vậy cậu là từ lúc ấy đã không thích nó?"
"Tôi trước nay đều không có thích qua hắn," Tiếu Dao vân vê góc chăn nói, "Cũng không biết nên giải thích như thế nào......"
Nhưng là lời giải thích này, cũng đã làm Chu Hải Quyền đủ cao hứng. Anh gối lên cánh tay, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Vậy cậu hiện tại thì sao, là đang làm chính mình chân thật sao?"
"Đương nhiên," Tiếu Dao nói, "Tôi hiện tại rất tự do."
"Ân." Chu Hải Quyền ừ một tiếng, liền không còn nói chuyện.
Tiếu Dao nói: "Anh vừa rồi không phải hỏi tôi, dương cầm là học khi nào sao?" Cậu thở ra một hơi, nói: "Ba tôi trước kia biết đàn dương cầm, cho nên từ nhỏ tôi đã bắt đầu học."
"Có nhớ bọn họ không?"
Tiếu Dao sửng sốt một chút, nói: "Ngẫu nhiên đi, hiện tại khá hơn nhiều, chủ yếu là nhớ mẹ tôi...... Tôi rất nhỏ ba tôi đã qua đời, mẹ tôi một người nuôi lớn tôi, rất vất vả, hiện tại...... Hiện tại bà với tôi cách một cái thế giới, cũng không biết bà ở một thế giới khác sống thế nào...... Anh nói, trên đời này có phải hay không có chuyện khoa học giải thích không được, người sau khi đã chết, có phải hay không thật sự có linh hồn? Có phải hay không ở thế giới này đã chết, thì sẽ đến một thế giới khác? Hoặc là một khả năng nào khác?"
Cậu cũng cảm thấy chính mình có chút hồ ngôn loạn ngữ, liền cười, nói: "Có đôi khi cảm thấy nhân sinh tựa như giấc mộng, khả năng mọi người đề chỉ là trong mơ."
Cậu mới vừa nói xong, trên eo liền tê rần, hắn "Ai u" một tiếng cuộn tròn lên, Chu Hải Quyền buông ra tay, nói: "Đều nói trong mộng sẽ không đau, thử một chút sẽ biết."
Tiếu Dao liền cười, cong eo cười, tiếng cười chấn động truyền tới trên người Chu Hải Quyền, bọc nhiệt khí: "Anh biết không, anh với tôi nghĩ thật sự rất không giống nhau."
"Tại sao không giống?"
"Tôi trước kia thời điểm mới vừa nhận thức anh, cảm thấy anh rất khắc khe, rất uy nghiêm, một người đặc biệt lão thành và nghiêm túc, anh lại thích xụ mặt, lời nói cũng ít." Tiếu Dao cười nói, "Bất quá tiếp xúc chậm rãi phát hiện, anh cũng có một khác mặt, hiện tại còn biết véo người ta."
"Vậy cậu cảm thấy một mặt nào tốt?"
Tiếu Dao nằm thẳng, cánh tay đặt trên trán, nói: "Đều khá tốt. Thật sự."
Nếu một hai phải chọn một cái, vẫn là như bây giờ tốt, tương đối sinh động, chân thật, tưởng tượng đến Chu Hải Quyền như vậy người ngoài rất ít có thể nhìn đến, lại cảm thấy mạc danh hưng phấn: "Anh biết không, anh trước kia nói với tôi, phải là chính mình chân thật, tôi ngược lại cảm thấy anh ngày thường đều có chút cứng nhắc, không có làm chính mình chân thật."
Chu Hải Quyền trầm mặc một hồi, nói: "Tôi có thể làm chính mình chân thật sao?"
"Vì sao không thể?"
Đúng vậy, vì sao. Khả năng anh sinh ra được liền hưởng thụ vinh hoa phú quý người thường không có, cũng phải thừa nhận trách nhiệm cùng nghĩa vụ tương ứng. Anh là bề mặt của Chu gia, nuôi hàng ngàn hàng vạn công nhân viên chức, mỗi ngày tỉnh lại và trước khi ngủ, nghĩ đều không phải chính mình. Anh cũng muốn sống tuỳ thích như Chu Hải Vinh, có thể sao? Không quan tâm mà hôn Tiếu Dao, dùng phương thức cuồng nhiệt nhất theo đuổi cậu, chiếm hữu cậu, có thể sao?
Vẫn là không có khả năng, người khác trước phải có cái bộ dáng, dáng vẻ của Chu tổng, dáng vẻ của trưởng tử Chu gia. Xã hội hiện đại này, có ai lại có thể thật sự tự do làm chính mình, mọi người đều là mang mặt nạ mà sinh hoạt.
"Khả năng mặt nạ mang lâu rồi, chính mình cũng không rõ ràng lắm chính mình chân thật là dáng vẻ gì." Anh nói.
Tiếu Dao "Ân" một tiếng, cảm thấy đề tài đột nhiên có chút ngưng trọng lên, trầm mặc một hồi, nói: "Vậy anh có thể ở chỗ tôi thử xem," Chu Hải Quyền nói qua với cậu, có thể ở trước mặt anh trở về chính mình, cậu cảm thấy đồng dạng, "Anh có thể ở trước mặt tôi làm chính mình, tôi thật đúng là rất muốn nhìn xem, chân thật Chu tổng là bộ dáng gì, ha ha ha ha ha."
Lời này ái muội cỡ nào nha, trước kia cậu thế nhưng không cảm thấy, cậu đột nhiên liền ý thức được quan hệ của cậu và Chu Hải Quyền, đã càng thân mật hơn so với những gì cậu ý thức được.
Dương cầm khúc phát hết một bài, ngay sau đó liền phát bài tiếp theo, là Dạ dương cầm khúc chương 5, đây là bài hai người bọn họ đều thích. Tiếu Dao liền nhắm hai mắt lại, yên lặng mà nghe, cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc buồn ngủ, di động cậu cũng không quản, cứ đến khi di động hết pin, tự động tắt máy, cậu cũng đã ngủ rồi.
Chu Hải Quyền kỳ thật cũng ngủ rồi, chỉ là ngủ đến thời điểm nửa đêm đột nhiên liền tỉnh.
Cũng không biết là bởi vì sao mà tỉnh, thời điểm tỉnh lại một mảnh hắc ám, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Tiếu Dao. Tiếu Dao không biết khi nào nghiêng thân thể, mặt nghiêng về phía anh, giường nhỏ, Tiếu Dao lại dán sát về bên anh, cơ hồ dựa vào trên vai anh, anh nghĩ anh khẳng định là bị hô hấp của Tiếu Dao huân tỉnh, lỗ tai mẫn cảm như vậy, nóng như vậy, trên vai áo sơmi thậm chí có chút ẩm ướt.
Anh vẫn không nhúc nhích mà nằm, mọi thanh âm đều im lặng, chỉ có anh là thanh tỉnh, nhưng thanh tỉnh này rất dày vò, dục vọng đang bò lên, anh không lay chuyển được, liền chậm rãi xoay người qua, nằm mặt đối mặt với Tiếu Dao.
Hai người cách gần như vậy, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, trán cơ hồ dán vào, anh có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Tiếu Dao, anh vì mê muội khuôn mặt này, hơi thở ấm áp tản ra, anh chỉ cần nhẹ nhàng nâng cằm, là có thể thân đến môi hồng mềm kia.
Cũng không biết môi này hôn lên là cảm giác gì, loại tư vị nào, có phải thơm ngọt như anh nghĩ hay không, như là bôi mật.
Anh đã không phải anh, chỉ là nam nhân đáng thương bị dục vọng tra tấn, anh luôn luôn tự khác chế, lại cũng trở nên yếu ớt như vậy. Cả đời này của anh, có lẽ cơ hội cùng Tiếu Dao cùng giường cũng ngủ, đây đã là một lần cuối cùng. Anh nghĩ vậy có thể là một lần cuối cùng, trong lòng thế nhưng không thể chịu đựng. Chu Hải Quyền nhấp chặt môi, thậm chí không dám thả lỏng hô hấp.
Tuỳ thích, tuỳ thích.
Dục vọng rốt cuộc vẫn là như tằm nuốt lấy lý trí anh, đầu anh là chỗ trống, chỉ có thân thể đau đớn khó nhịn, cần được trị liệu. Vì thế anh liền run rẩy, hôn một cái lên môi Tiếu Dao. Khoảnh khắc tiếp xúc, linh hồn đều tê dại, ngàn vạn chữ lưu loát, cũng không thể miêu tả chấn động lần đầu hôn được người yêu thương.
- -------------------------------------------
RỒI RỒI RỒI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.