Edit + Beta: Ba Chấm
_
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Đêm khuya tĩnh lặng, gió cũng ngừng lại.
Bóng tối trong phòng chậm rãi vang lên tiếng hít thở đều đều, ngẫu nhiên còn có một câu nói mớ khe khẽ.
Quý Xuyên mở to mắt nằm trên giường, ánh mắt thoáng nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía ngủ Hứa Thuật đang nằm trên mặt đất.
Tuy rằng mặt đất cứng, không bằng phẳng, nhưng cậu hiển nhiên ngủ rất ngon.
Ánh trăng chiếu rọi lên mặt cậu, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau khiến người này nhìn qua có chút không chân thật.
Quý Xuyên thu hồi ánh mắt, chậm rãi vươn tay phải, đưa ra trước mặt.
Anh nhìn chằm chằm ngón tay chính mình hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thuật cả người nhức mỏi tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được mép giường có một đôi chân rũ xuống.
Nhìn theo cặp chân hướng lên trên.....
Quý Xuyên chống hai tay lên thành giường, hơi cúi người về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Hứa Thuật.
Không biết anh ta nhìn cậu đã bao lâu rồi.
Hứa Thuật cơ hồ trong nháy mắt giật bắn lên, lui ra sau hai bước: "Anh định làm gì?"
Quý Xuyên nhìn cậu, chớp chớp mắt, nói:" Tôi hình như thích cậu rồi."
Hứa Thuật không cẩn thận bị sặc nước miếng, đột nhiên ho khan.
Cậu một bên ho một bên điên cuồng lui về phía sau, thẳng đến khi lui đến cửa phòng, mới thả lỏng người, vẻ mặt hoảng sợ mà kéo cửa chạy đi ra ngoài.
Mẹ kiếp, tên tâm thần này, sáng sớm đã muốn giết cậu!
Quý Xuyên thật sự càng ngày càng nguy hiểm...... Sau khi rời khỏi đây nhất định phải nghĩ cách dọn ra khỏi nhà.
Từ từ, cây bút máy kia có thể thay đổi tính cách cùng tâm lý của anh ta không nhỉ?
Hứa Thuật dừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua hình xăm màu đỏ trên cổ tay trái cổ.
Nếu cậu viết Quý Xuyên biến thành một cái thanh niên tốt bụng dịu dàng như ánh mặt trời, sẽ không phải ổn hơn à?
Nhưng mà chuyện này có thể để sau, nếu ván trò chơi này có thể thuận lợi giải quyết, sau đó sử dụng bút máy trước khi rời đi thì tốt rồi. Để tránh trong quá trình trò chơi gặp được tình huống nguy hiểm không có cách giải quyết.
Hứa Thuật đưa ra quyết định, mới quay đầu lại nhìn căn phòng phía sau.
Bóng đen tối hôm qua...... Chắc là đứng ở bên trái cửa đi? Đáng tiếc không còn lưu lại dấu vết nào gần đó.
Lúc này Quý Xuyên từ trong phòng đi ra.
Anh cùng Hứa Thuật nhìn nhau vài giây, mở miệng nói: "Tôi còn chưa nói xong."
"......" Hứa Thuật nói: "Tôi còn chưa muốn chết."
"Ồ."
Quý Xuyên lên tiếng, đôi mắt rủ xuống.
Hứa Thuật:???
Biểu tình này nhìn kiểu nào cũng thấy giống bộ dạng rất thất vọng?
Cậu vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Chúng ta nhanh tìm Vương Nhuận đi, nhìn kỹ trong miếu ra sao rồi hẵn nói."
Mới vừa nói xong, cậu liền thấy Vương Nhuận từ phòng bếp đi ra.
Đối phương nhìn thấy bọn họ hơi hơi sửng sốt, rồi cười nói: "Hai người thức rồi à, tôi vừa định đi kêu các cậu ăn cơm đấy. Trong phòng bếp có nước ấm, các cậu vào rửa mặt trước đi."
Buổi sáng có cháo trắng kèm với loại dưa muối gì đó chưa từng thấy qua, thanh đạm, ăn rất ngon miệng.
Ăn cơm xong, Vương Nhuận từ phòng bếp đi ra cầm theo một túi rác, mang theo hai người bọn họ ra cửa.
Cậu ta nói ở cuối thôn, bên ngoài có vài người trong thôn đào một cái hố to, chuyên môn dùng để ném rác, vừa lúc có thể tiện đường đi qua vứt rác.
Vì thế ba người bọn họ cùng đi đến hướng thần miếu.
Lúc ra khỏi cửa, Hứa Thuật ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua túi rác trong tay Vương Nhuận.
Đó là một bao nilon trong suốt, bên trong là thức ăn thừa cùng một ít giấy vệ sinh, với vài đồ vật linh tinh.
Tầm mắt cậu dừng trên túi rác khoảng hai giây mới dời đi.
Không đi bao xa, phía trước truyền đến tiếng cười đùa của một đứa nhóc.
Hứa Thuật ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đứa nhóc ước chừng ba bốn tuổi đang từ trong nhà chạy ra, trong tay nó còn cầm một chiếc chong chóng, vừa chạy vừa vẫy vẫy, trông rất đáng yêu.
Nhưng sau khi thấy ba người bọn họ, nụ cười trên mặt nó lập tức đông cứng lại, sau đó xoay người chạy về nhà.
Vương Nhuận bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này sợ người lạ lắm."
Đứa nhóc chạy vào nhà cũng không có đem cửa hoàn toàn đóng lại, mà để lại một khe hở nhỏ, khi ba người đi ngang qua, Hứa Thuật chú ý tới nó đứng đằng sau kẹt cửa trộm nhìn bọn họ.
Cặp mắt to chớp chớp, khuôn mặt hồng hồng, đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn nựng một cái rồi cho một vài viên kẹo, đáng tiếc trong túi Hứa Thuật không có.
Đầu thôn đến cuối khoảng cách cũng không xa, bọn họ một đường vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Cách rất xa, Hứa Thuật liền liếc mắt thấy tòa thần miếu kia.
Từ bề ngoài nhìn qua, nó cũng giản dị giống như những căn nhà của thôn dân khác, nhưng ngói xanh trên tường và mái trông mới hơn những căn nhà khác một chút.
Rõ ràng là nó đã không tồn tại lâu như những ngôi nhà khác.
Ở ngoài miếu có một mảnh đất trống bằng nửa cái sân bóng rổ lớn, chắc là vì để tiện dùng trong lễ hiến tế.
Lúc này cửa căn miếu kia đang mở ra, Vương Nhuận thấy vậy còn sửng sốt một lúc, mới vừa định nói có khả năng có người ở bên trong, thì lập tức thấy có ba người từ trong miếu đi ra.
Người bước ra trước là gã bụng bia, phía sau là gã béo cùng một tên to cao.
Đây đúng là ba người chơi ở trong nhà Vương Đại Lôi.
Nhìn thấy Hứa Thuật cùng Quý Xuyên, gã bụng bia hỏi: "Hai ngươi cũng tới rồi? Chúng tôi đều đã xem qua hết rồi."
Hứa Thuật gật gật đầu, quay đầu lại hướng Vương Nhuận nói: "Nếu không cậu đi ném rác trước đi, chúng ta tùy tiện xem là được rồi, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào bất kỳ cái gì cả."
Vương Nhuận sảng khoái lên tiếng, cũng không nhiều lời liền đi.
Hứa Thuật đứng ở tại chỗ, mỉm cười nhìn cậu ta đi xa.
Thẳng đến khi Vương Nhuận biến mất ở đầu đường mòn đằng kia, nụ cười trên mặt cậu mới phai nhạt, ngay sau đó trầm giọng hỏi: "Anh thấy được gì chứ?"
Hứa Thuật âm lượng không lớn, rõ ràng chỉ nói cho Quý Xuyên đang bên cạnh nghe.
Quý Xuyên gật đầu, không nói gì.
Trong túi rác của Vương Nhuận xuất hiện một thứ —— một cái đầu thỏ đã bị gặm.
Đó là món ăn của nhà thôn trưởng tối qua.
Hứa Thuật nhớ rõ, tuy rằng lúc ấy đầu thỏ cũng được để trong dĩa đồ ăn, nhưng không ai ăn nó.
Nhưng ở trong túi rác, lại xuất hiện một cái đầu thỏ đã bị gặm.
Là ai ăn? Nửa đêm có người gặm nó, hay là sáng sớm bị người khác ăn?
Hoặc là —— ai đem thừa đồ ăn đưa vào bên trong căn phòng bị khóa? Hoặc chính là người lén lúc đứng ở cửa nhìn bọn họ.
"Chúng ta vẫn nên tìm một cơ hội đi vào căn phòng đó nhìn thử mới được." Hứa Thuật thấp giọng nói, "Đương nhiên, tốt nhất là ban ngày."
Quý Xuyên ừ một tiếng, còn chưa nói chuyện, tên to cao bên kia đã mở miệng: "Hai người đứng ở chỗ đó làm gì thế, vào xem thử đi, Bồ Tát gì gì lớn lên cũng quá dọa người!"
Hai người liếc nhau, nhanh chân đi qua.
Vừa đến cửa, Hứa Thuật liền thấy được tòa tượng đá đối diện cửa lớn.
Đây là Bồ Tát mà thôn họ Vương cung phụng à? Rõ ràng giống càng giống quái vật hơn.
Đầu tiên, cậu chú ý tới chính là tượng đá này có tận hai cái đầu giống nhau y như đúc. Thậm chí biểu tình của hai khuôn mặt đều không khác nhau.
Nó —— hoặc là chúng nó, miệng đều nứt đến tận lỗ tai, lộ ra một nụ cười dữ tợn khủng bố. Mà hàm răng chúng nó rất nhọn còn lởm chởm.
Cặp mắt lớn như chuông đồng, ánh mắt hung ác như dã thú.
Chúng được kết nối với cùng một cơ thể ở dưới cổ, bên tay trái nắm thành quyền rũ ở bên người, tay phải dơ thẳng chỉ về phía trước, nhìn qua mười phần quái dị.
Thần miếu không có cửa sổ, cũng không có bật đèn, trong ánh sáng mờ ảo trông vô cùng quỷ quyệt.
Hứa Thuật nhìn trong chốc lát, trong lòng liền sinh ra một cảm giác kỳ lạ, như thể đó là một con quái vật tùy thời có khả năng xông ra giết người.
Toàn bộ tượng đá này cũng không phải rất lớn, ước chừng chỉ có 1m8.
"Trong miếu chúng tôi đều đã xem qua, không có phát hiện gì." Gã bụng bia nói.
Hứa Thuật nhìn một vòng khắp nơi, thấy nơi này ngoài tòa tượng đá cũng chỉ có một cái bàn thờ cùng hai chiếc đệm, cùng với một lư hương, xác thật cũng không nơi có thể ẩn giấu đồ vật.
Gã béo lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Hai người ở nhà thôn trưởng có phát hiện cái gì không?"
Hứa Thuật nói: "Hôm qua chúng tôi phát hiện có người dán giấy đỏ trước cửa nhà, còn các anh thì sao?"
"Thời điểm chúng tôi đến nhà Vương Đại Lôi, liền nhìn thấy nhà bọn họ có một căn phòng bị khóa lại," gã béo nói: "Lúc ấy ba người chúng tôi vốn dĩ muốn đi tới xem, ai biết còn chưa đến gần, Vương Đại Lôi lại đột nhiên nổi điên hướng chúng tôi phát hỏa, cảnh cáo chúng tôi không được đến gần bên kia, nếu không sẽ lập tức giết chết chúng tôi!"
Hứa Thuật nhăn mày lại, lúc này mới nói: "Bên các anh cũng có căn phòng bị khóa lại?"
"Cũng?" Bụng bia hỏi: "Nhà thôn trưởng cũng có?"
"Đúng vậy, lúc sau, các anh thật sự không trốn đi qua xem thử?"
Tên to cao bất đắc dĩ nói: "Không có, chúng tôi sẽ chọc giận NPC sẽ kích hoạt cấm kỵ, không dám thử. Hôm nay sáng sớm liền chạy nhanh tới thần miếu này tìm manh mối. Đúng rồi, các cậu biết phương pháp hiến tế là gì không? Có thể là người sống? Người bị nhốt lại trong căn phòng kia có phải là tế phẩm không?"
Hứa Thuật lắc đầu: "Không hỏi ra được, Đứa cháu đó của thôn trưởng nhất quyết không chịu nói."
Ngày hôm qua cậu liền hỏi qua phương thức hiến tế cùng quá trình ra sao, nhưng Vương Nhuận trực tiếp dời đề tài đi, làm như không nghe thấy.
Gã béo nói: "Trước kia tôi xem qua không ít truyện thần quái, căn cứ kinh nghiệm của tôi, khẳng định là dùng người sống làm tế phẩm, rồi nhốt lại để không chạy được! Các cậu thử nói xem...... Cuối cùng bọn họ có đem chúng ta dùng làm tế phẩm hay không?"
Gã bụng bia trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không có thì đừng nói, miệng quạ đen!"
Hắn nói xong, nhìn về phía Hứa Thuật hỏi: "Các cậu bên kia còn phát hiện gì nữa không?"
Hứa Thuật lắc đầu, đang muốn đem suy đoán về cấm kỵ nói cho bọn họ biết, thì nghe thấy một giọng nói vui vẻ như chim từ phía sau truyền đến.
"Này, mọi người đến sớm thế?"
Cậu quay đầu lại nhìn, thì thấy bốn người chơi khác cùng nhau đi tới.
Cốc Vũ đi hướng Hứa Thuật, cười hỏi: "Thế nào rồi soái ca, có phát hiện gì không?"
Hứa Thuật gãi đầu: "Trong miếu không có, nhưng trong nhà thôn trưởng cùng nhà Vương Đại Lôi đều có căn phòng bị khóa lại, các cô thì sao?"
"Phòng bị khóa lại?" Cốc Vũ nhíu nhíu mi, lắc đầu nói: "Thật sự không có."
Hai thanh niên kia cũng lần lượt lắc đầu tỏ vẻ không có.
Hứa Thuật thầm nghĩ, chẳng lẽ nơi đó thật sự dùng để nhốt"Tế phẩm" lại?
Có lẽ là các thôn dân mỗi năm thay phiên dâng tế phẩm lên, mà nay năm thì đến phiên thôn trưởng cùng gia đình Vương Đại Lôi?
Lúc này, giọng nói Vương Nhuận truyền tới: "A, mọi người đều đến rồi à?"
Các người chơi tự nhiên cũng không dám lại thảo luận những việc này, lại lần chia tay nhau.
Đã xem xong thần miếu, Hứa Thuật cùng Quý Xuyên liền đi theo Vương Nhuận trở về, bọn người gã bụng bia cũng nửa đường trở về nhà Vương Đại Lôi.
Mà trên đường trở về, bọn họ lại một lần nữa nhìn thấy đứa nhóc kia.
Chỉ là lần này nó không chơi chong chóng, mà là một mình ngồi ở dưới mái hiên, cúi đầu nghiêm túc nhéo thứ gì đó trong tay.
Khi khoảng cách đến gần, Hứa Thuật mới rốt cuộc thấy rõ ràng nó đang chơi cái gì, hơn nữa trong nháy mắt, cánh tay đều nổi lên một tầng da gà ——
Đứa nhóc đáng yêu trước đó còn vui sướng cười đùa chơi chong chóng, lúc này thế nhưng lại nắm lấy một con sóc con không biết bắt từ chỗ nào, dùng sức mà vuốt ve.
Phần đầu của con sóc bị biến dạng, chảy rất nhiều máu, rõ ràng là đã chết.
Khi cả ba người đi đến trước mặt đứa nhóc kia, Hứa Thuật mới chú ý tới, bên chân nó có một hòn đá nhỏ.
Kia trên hòn đá dính đầy đầy máu.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
_
11082020