Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 136:




Ông chủ Bạch theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào những tấm thẻ món ăn trên tường, chọn tới chọn lui mới chọn được một món thịt xào, và một món cá hương thịt ti.
Lê Giang theo bản năng hỏi một câu.
“Muốn thêm canh không?”
Ông chủ Bạch lắc đầu tỏ vẻ không cần, chính hắn đã chuẩn bị rượu rồi. Lê Giang gật gật đầu, nhớ kỹ thực đơn, sau đó quay đầu đến trong phòng bếp nói cho nữ nhi.
“Biểu muội, cái gì tên là thịt xào? Cá hương thịt ti kia rốt cuộc là cá hay là thịt?”
Lê Tường cười nói: “Ta cũng không biết là cá hay là thịt, biểu tỷ ngươi nhìn xem đi.”
“Khẳng định là thịt, bởi vì trong phòng bếp không có cá! Hắc hắc, chỉ có một cái đầu cá mà thôi.”
“Đúng rồi, đương nhiên là thịt, biểu tỷ nhanh thái mộc nhĩ đi, ta chuẩn bị cần dùng.”
Dứt lời, nàng xoay người vớt một miếng thịt ba chỉ ra khỏi bình gốm đặt trên bệ bếp. Làm món thịt ba chỉ xào này đâu thể chờ tới khi khách nhân gọi mới chuẩn bị chế biến, miếng thịt này đã được xử lý từ lâu, lại còn ướp sẵn gừng, gia vì và rượu, chỉ chờ cho lên bếp xào thôi.
Lúc này miếng thịt đã chín khoảng sáu, bảy phần, chỉ cần chờ thái ra rồi mang đi xào là được.
Nói tới đây, nàng không nhịn được phải cảm thán một câu, có thế hệ trước chỉ dạy quả thật là tốt.
Trước khi tới thế giới này, nàng đã chế ra rất nhiều loại gia vị, thậm chí chỉ riêng tương ớt cũng làm ra được vài loại.
Nếu không phải có sẵn, phải chờ nàng nghĩ ra, chắc chắn không nhanh như vậy. Cũng khiến cho rất nhiều món ăn khác không có cách nào chế biến được.
Lê Tường vừa cảm thán vừa cắt phần thịt ba chỉ vừa đủ một đ ĩa.
Trong nồi, nàng đang chiên ớt cay, hoa tiêu trong dầu sôi, sau đó mới bỏ thịt vào xào.
“Nhất định không được xào thịt ba chỉ quá lâu, nếu không nó sẽ bị khô cứng, nhìn hai đường viền của nó hơi xoăn xoăn lại là được.”
Quan Thúy Nhi vừa bưng đồ ăn vừa đứng một bên nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận quan sát. Nàng ấy đã nhớ kỹ liều lượng nước tương, dầu và ớt biểu muội vừa bỏ vào nồi.
“Cho ta mầm tỏi.”
“Ở nơi này!”
Lê Tường nhận lấy cái đ ĩa đựng mầm tỏi, sau đó trực tiếp đổ vào trong nồi. Mùi hương của mầm tỏi rất nhanh chóng đã được xào cho bay ra bên ngoài, chỉ cần ngửi qua đã muốn làm hai chén cơm.
Mùi thơm của thịt có một nửa là từ thịt ba chỉ, một nửa là từ những mầm tỏi này.
Lê Tường tiếp tục đảo thêm vài cái, rất nhanh nàng đã đổ chúng lên đ ĩa. Một đ ĩa thịt xào màu sắc hồng tươi, thơm vô cùng đã hoàn thành!
Nghe thấy nữ nhi kêu, Lê Giang lập tức đi vào bưng nó ra ngoài. Ông chủ Bạch đỡ lấy, ngửi một hơi, lại ngửi thêm hơi nữa, sau đó chỉ nếm một miếng đã không nói không rằng với tay lấy bình rượu.
Món thịt xào này, quá thích hợp để mang ra nhắm rượu!
“Đại ca, đ ĩa thịt xào này có giá mười bốn đồng bối, nhưng thịt bên trong còn chẳng được nửa cân, có phải lừa gạt người ta không?”
“Ngươi cứ nếm thử mùi vị đi đã rồi lại nói.”
Ông chủ Bạch chả thèm quan tâm tới đệ đệ, hắn lại gắp thêm một miếng thịt, kèm theo một mảnh mầm tỏi rồi đưa lên miệng.
Thơm! Quá thơm!
Rõ ràng có không ít mỡ, nhưng đưa lên miệng ăn lại chẳng cảm thấy ngán chút nào, còn cả cọng hoa tỏi non nữa, càng nhai càng thơm, chà, lại phải làm một ngụm rượu nhỏ nữa thôi……
Ái chà! Quá đã…
Bạch lão nhị nhìn bộ dáng đại ca nhà mình, trong lòng hắn cũng ngứa ngáy không chịu nổi, hắn không chịu thua kém, lập tức thò đũa gắp một miếng thịt lên nếm.
Ngay lập tức hắn đã hối hận, tại sao hồi nãy hắn cứ do dự chứ? Bây giờ thì hay rồi, được ăn ít hơn vài miếng.
“Ca, rót cho ta chút rượu nào!”
Hai huynh đệ mỗi người đổ một chén, thậm chí bọn họ chẳng cần quan tâm tới cơm, cứ như vậy liên tục gắp thịt xào trong đ ĩa, lại làm một ngụm rượu, liên tục hô to gọi nhỏ thơm, quá thơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.