Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 138:




Lê Tường gật gật đầu, nàng thu tất cả đồng bối trên bàn vào túi tiền của mình, vừa mới cất xong, đã nghe có tiếng người gõ cửa đằng sau.
“Lê nha đầu, ta tới học nấu ăn.”
Là Tần Lục, chủ nhà của bọn họ.
Lê Giang vội vàng đi mở cửa phòng bếp.
Mở cửa ra đã thấy Tần Lục không đi một mình, phía sau hắn còn có một gã sai vặt cực kỳ khoẻ mạnh.
Nói hắn khoẻ mạnh bởi vì một tay hắn mang tới một thùng dầu, một tay hắn xách theo thùng nước, bên trong ít nhất cũng có bảy, tám con cá chép.
Lê Tường: “……”
Tự mang nguyên liệu nấu ăn, rất khá, nhưng chỗ này có nhiều quá hay không? Nhiều cá như vậy chẳng lẽ hắn sợ mình không học nổi sao??
“Tần thúc thúc, những con cá này……”
“Thế nào? Kích thước rất thích hợp phải không? Ta dựa theo con cá hôm nay ngươi làm đi chọn đấy, kích thước đều giống nhau, tất cả đều là một cân ba lạng.”
Lê Tường im lặng, nàng đã thấy được quyết tâm muốn học món cá chua ngọt của Tần Lục Gia.
“Kích thước phù hợp, vậy khế ước……”
“Mang theo mang theo.”
Tần Lục rút một cuốn thẻ tre từ trong lòng n.g.ự.c đưa cho Lê Tường.
Trên đó đều là chữ màu đen, Lê Tường chỉ có thể nhận ra hơn một nửa. Cuối cùng nàng vẫn phải mang sang nhà cách vách nhờ ông chủ Bạch xem giúp.
Nàng ước định là năm ngân bối một món cá chua ngọt, cái giá này kém quá xa so với lần bán phương pháp làm bột mì kia.
Nhưng sau khi học xong phương pháp làm bột mì, có thể làm được rất nhiều món ăn khác, giống như bánh bao, màn thầu, sủi cảo, bánh bao cuộn… vân vân, mà cá chua ngọt chỉ là một món ăn, ảnh hưởng ít hơn nhiều.
Tần Lục rất sảng khoải giao tiền, sau khi ký kết khế ước xong, lập tức thúc giục Lê Tường vào phòng bếp dạy hắn.
Quan thị đang muốn tiến lên nhóm lửa, lại bị nàng ngăn lại.
“Nhóm lửa đã có hắn, rốt cuộc nếu ta muốn học món ăn này mang về nhà làm, kiểu gì cũng không thể qua bên này nhờ ngươi được.”
Lời này rất có đạo lý, còn rất kín kẽ nữa.
Ngay cả nhóm lửa cũng mang người qua giúp đỡ, lúc này Lê Tường thật sự có chút tò mò. Không biết vị phu nhân của Tần Lục có bản lĩnh gì, vậy mà bà ấy có thể thuần phục người như hắn.
Đáng tiếc lần trước nàng qua nhà bọn họ thuê cửa hàng không gặp được bà ấy, đáng tiếc, đáng tiếc.
“Tần thúc thúc, ngươi biết làm thịt cá không?”
“Ta biết làm thịt cá! Cần làm thịt mấy con? Hay là làm hết?”
Tần Lục vén tay áo lên, nóng lòng muốn thử.
“Cứ làm thịt ba con trước đi, ngươi làm ngay ở cửa sau, ta ra xem ngươi làm thịt cá như thế nào.”
Nói xong Lê Tường đang muốn đưa con d.a.o qua, lại thấy hắn trực tiếp lấy ra một thanh đoản đao từ trong tay áo. Sau khi bắt cá, hắn rất dứt khoát moi sạch mang cá, sau đó ngồi xổm ở cửa sau, sạch sẽ lưu loát cạo vẩy cá, thọc bụng cá.
Đúng là một người hung ác, nếu người bình thường thấy cảnh này, chắc chắn sẽ theo bản năng co rút người lại.
Chẳng biết có phải hắn đã luyện qua từ ở nhà hay không, chỉ thấy hắn cạo vẩy cá, mổ bụng, khoét nội tạng rất liền mạch lưu loát, chỉ dùng khoảng thời gian một chén trà nhỏ, ba con cá chép đã sạch sẽ tinh tươm.
Lê Tường vạch bụng ba con cá ra xem, sau đó nàng lắc đầu nói: “Ngươi xử lý khoang bụng cá chưa được sạch, nhất định phải cạo hết tất cả màng trong bụng cá, bằng không khi chế biến cá sẽ bị tanh.”
Tần Lục rất nghe lời, hắn lại xử lý ba con cá chép thêm một lần nữa. Sau khi mang chúng quay lại phòng bếp, hắn bắt đầu dựa theo cách Lê Tường hướng dẫn, rạch từng thớ thịt một trên mình con cá.
Những người trước khi tới đã có sự chuẩn bị, hiển nhiên học rất nhanh, xát gừng băm, ướp rượu, bọc bột, hắn cũng học rất nhanh. Chỉ còn vấn đề ở cách chiên cá.
“Bắt đầu xối từ đuôi cá, từ từ tưới xuống, phải làm như vậy, những thớ thịt vừa cắt mới nổi lên nhìn thật đẹp mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.