Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 145:




Tâm tình Liễu Kiều không tồi, nàng ấy gật gật đầu, sau khi hấp xong mẻ bánh trên bếp lò, nàng ấy lập tức rửa sạch tay.
Tuy nàng ấy thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng thích ăn ngon. Đặc biệt là những món do Lê Tường làm, hương vị thơm ngon lại còn được ăn miễn phí.
“A, làm sao ngươi tạo được hình lá cải thìa vậy? Còn có màu xanh lục nữa, trông thật đẹp.”
“Cái này ư? Dùng chút nước rau cần trộn với bột mì, gói lại sẽ thành màu xanh lục. Chẳng qua mùi của rau cần hơi nồng một chút, có thể đổi thành rau chân vịt, nó cũng sẽ ra màu xanh lục, chỉ là đậm hơn một chút.”
Liễu Kiều vừa ăn sủi cảo, vừa suy tư chuyện gì đó rồi mới nói: “Chẳng lẽ bánh gạo kê cũng có thể thêm những loại nước này để điều chỉnh màu?”
“Đương nhiên là có thể. Muốn màu xanh lục thì thêm rau chân vịt hoặc rau cần, màu vàng chuyển qua dùng cà rốt hoặc bí đỏ. Màu tím dùng bắp cải tím, còn màu hồng phấn, dùng rau dền. Chẳng qua muốn dùng rau dền phải chờ tới mùa xuân sang năm mới có.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Liễu Kiều hưng phấn tới mức không ăn sủi cảo nữa, nàng ấy lập tức kêu Thanh Chi đi mua cà rốt, bí đỏ mang về cho nàng ấy làm.
Lê Tường: “……”
Thanh Chi đi rất nhanh đã trở lại, mau đến mức thậm chí nàng còn hoài nghi có phải chợ bán thức ăn ở ngay cách vách hay không.
“Phu nhân, ta đã mua về, ta đi rửa sạch sẽ lại gọt vỏ trước nhé?”
“Làm đi.”
Trong lòng Liễu Kiều rất hưng phấn, khi nàng ấy nhìn qua Lê Tường, cũng may nàng ấy còn nhớ tới chuyện chính, vì vậy bớt chút thời giờ dạy cho Lê Tường nghe những chữ không hiểu trong cuốn Thiên Tự Văn. Nói xong cũng vừa lúc Thanh Chi xử lý xong đống nguyên liệu.
“Lê nha đầu, qua dạy ta trộn bột mì đi.”
Lê Tường rơi vào tình huống không trâu bắt chó đi cày, cuối cùng nàng đành phải lên bục làm lão sư dạy nàng ấy.
“Cà rốt có thể trực tiếp cho vào cối xay đá nghiền thành nước, bí đỏ thì phải cắt thành những miếng nhỏ cho vào lồ ng hấp chín nhừ. Sau khi chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu nhồi bột.”
Thanh Chi rất chăm chỉ lại tiếp tục bận rộn làm việc.
Ba mươi phút sau, hai người trên lầu bắt đầu hì hục trộn bột mì. Vốn là người dốt đặc cán mai với những món điểm tâm, hiển nhiên lần này Lê Tường làm điểm tâm cũng bị người ta ghét bỏ.
“A! Muốn bỏ đường vào phải chờ nồi nóng hơn một chút!”
“Thêm quá nhiều nước rồi! Ngốc quá đi mất!”
“Trước khi nắm, tay ngươi phải nhấp một chút nước! Ngươi nhìn xem, khắp nơi đều dính bột rồi!”
“Tránh ra tránh ra, để ta tự làm!”
Lê Tường: “……”
Làm điểm tâm sao mà khó khăn như vậy!!! Vì sao loại gạo kê này dính như thế chứ? Vì sao nàng cứ nắm chúng nó vào là chúng nó lại tan ra thành từng mảnh!! Quá mất mặt rồi!
Sau nửa canh giờ, các tác phẩm đủ màu đầy kiêu hãnh của Liễu Kiều đều được bỏ lên lồ ng hấp, Lê Tường lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng chờ được tới lúc nàng có thể thoát thân, sau đó nàng mang theo hai lồ ng bánh hoa quế trở về cửa hàng.
Vừa bước vào cửa hàng, nàng đã nhìn thấy hai nam nhân to con đang ngồi trong phòng bếp, không nghĩ tới giờ này Tần Lục đã có mặt rồi.
“Tần thúc thúc, tới sớm như vậy.”
Nàng thuận tay đặt hộp điểm tâm vừa mang về vào trong tủ chén, tới khi quay đầu lại, vậy mà nàng bắt gặp ánh mắt của Tần Lục cứ nhìn chằm chằm vào tủ chén nhà mình.
“Tần thúc thúc muốn ăn bánh hoa quế ư?”
Nghĩ tới hương vị ngọt ngây ngấy của loại bánh hoa quế kia, Tần Lục vội vàng lắc lắc đầu. Hắn không muốn ăn, hắn chỉ hơi ngạc nhiên vì phu nhân lại làm điểm tâm……
“Lê nha đầu, ta thấy cửa hàng ngươi đã nghỉ rồi, hiện giờ có tiện học hay không?”
“Đương nhiên là có, Tần thúc thúc, ngươi đi làm thịt cá trước đi.”
Lê Tường lại đeo tạp dề lên người, dọn dẹp lại bệ bếp, rồi mang ba cái nồi không qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.