Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 22:




Cua lớn chừng này đã xem như không tồi, nếu mang tới hiện đại, chắc chắn một con cũng bán được với giá hai, ba mươi khối, hơn nữa, cua càng lớn lại càng đắt.
Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, tạm thời không thể ngang nhiên bán cua trên thị trường được, chỉ có thể tìm một lối tắt.
Nàng đã tính toán cứ tạo ra tương mỡ cua và tương gạch cua trước.
Tương mỡ cua và tương gạch cua là hai món đồ ăn được mở rộng ra từ những nguyên liệu trên thân cua.
Món trước chỉ cần lấy ra gạch cua, lại bỏ vào thêm chút nguyên liệu khác là hoàn thành, còn món sau cũng với nguyên liệu như thế nhưng phải bỏ thêm vào thịt cua nữa. Tới khi thành phẩm, mỹ vị của nó mê hoặc tới mức khiến những hài tử cũng phải kêu khóc đòi ăn.
Làm một người đầu bếp, đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm trong nghề, nhưng từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ được nếm thử hương vị của tương mỡ cua và tương gạch cua, đúng là một thiếu sót không cách nào bù đắp được. Nói gì thì nói, có cơ hội lần này, nhất định nàng phải chế biến ra hai loại món ăn này.
Đương nhiên, bên cạnh đó, nàng phải tìm ra một lý do cực kỳ kín kẽ để giải thích vì sao nàng biết làm hai loại món ăn kia……
Lê Tường có chút đau đầu, nhìn một đống con cua trong thùng, bỗng nhiên nàng lại không còn hưng phấn như hồi nãy nữa.
“Tương Nhi, không phải ngươi nói hôm nay cần trở về sớm một chút sao, để ta đưa ngươi trở về trước, sau đó mới đi bán cá.”
“A! Đúng rồi, ta muốn về sớm một chút hầm tim heo. Phụ thân, ngươi đưa ta qua con lạch kia là được, ta sẽ tự trở về.”
Trong đầu Lê Tường có ký ức, kỳ thật đường từ nhà nàng tới trấn trên cũng không xa, chỉ là trên đường có một con lạch, nếu không muốn lội xuống nước, vậy mọi người cần phải đi vòng thêm một quãng khá xa nữa mới tìm được cầu để đi qua, vòng đi vòng lại, tính ra cần ít nhất hơn nửa canh giờ. Nhưng chỉ cần vượt qua được con lạch đó, vậy sẽ rất nhanh tới nhà nàng.
“Không đưa ngươi về tận nhà, ta không sao yên tâm được. Dù sao cũng chỉ là một đoạn đường nhỏ, đâu có xa.”
Người làm phụ thân đâu thể yên tâm cho nữ nhi như hoa như ngọc nhà mình một mình đi trở về chứ? Dù sao hắn cũng nhất quyết không chịu. Lê Giang vẫn quyết tâm đưa nữ nhi đến tận nhà mới quay đầu đi tới bến tàu trấn trên.
“Tương Nhi, ngươi đây là cái…… Cua lông?!”
Quan thị có chút tò mò, ngồi xổm xuống nhìn trong chốc lát, lúc ấy mới cất tiếng hỏi: “Không phải thứ này có độc sao? Ngươi mang về nhiều như vậy làm gì?”
“Đương nhiên là nấu món ăn nha, chẳng qua hiện tại nguyên liệu trong nhà chúng ta không được đầy đủ, ta quyết định nuôi chúng nó thêm hai ngày nữa mới ra tay.”
Muốn làm tương mỡ cua còn phải đi mua rượu vàng và mỡ béo, kiểu gì thì kiểu hôm nay cũng không thể làm được.
Lê Tường đặt mấy con cua qua một bên rồi đậy nắp lại, tiếp theo nàng xoay người tới nhà bếp kiểm tra tim heo phổi heo. Tuy nương cắt hơi dày một chút, nhưng công đoạn ngâm lại làm không sai, cơ hồ đã không còn nhìn thấy tơ máu.
“Nương, ta nhớ rõ trong nhà có hạt sen, ngươi để chúng ở đâu rồi? Ta cần dùng một chút.”
“Hạt sen sao? Để ta đi lấy cho ngươi.”
Quan thị có trí nhớ khá siêu phàm, rất nhanh sau đó bà đã mang một cái túi từ trong nhà đi ra.
“Hạt sen có chút đắng,Tường Nhi, ngươi muốn dùng thứ này để nấu canh sao?”
Lê Tường gật gật đầu, sau đó kiểm tra hạt sen trong túi. Cũng không tệ lắm, hạt sen được bảo quản rất tốt, không bị mốc meo hay biến thành màu đen.
“Nương, ngươi nghỉ ngơi đi thôi, để ta tới làm cơm chiều.”
Buổi tối hầm một bát canh tim heo hạt sen, lại chiên một đĩa gan heo, chưng chút ngô là đủ rồi. Nhưng bữa cơm này hơi có chút xa xỉ, có khi lại khiến nương đau lòng một trận cho mà xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.