Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 302:




Tuy hắn không xem qua tờ khế ước mà chưởng quầy Miêu ký với Lê Tường, nhưng hắn biết trà lâu bọn họ đã dùng 50 ngân bối mua công thức đó về. Lúc ấy hắn còn khen mắt chưởng quầy Miêu sáng như đuốc.
Bây giờ thì xấu hổ rồi, đã gặp người bán, còn ở ngay trước mặt nàng hét giá 3000. Khó trách vừa rồi nàng lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Đúng là đoạt đồ ăn của nàng mà.
“Thiếu đông gia……”
Khương Mẫn khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, hắn đã phát hiện ra không khí trong phòng không đúng lắm.
“Ngươi đi xuống đi, vào trong phòng bếp làm tất cả những loại bánh bao ngươi biết.”
“Được……”
Vu Cẩm Đường vội vàng đứng dậy dẫn Khương Mẫn vào phòng bếp, dọc theo đường đi lão muốn nhân tiện hỏi thăm xem rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Lão vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Lê Tường và Liễu Hoài Chi, không khí càng thêm xấu hổ. Vẫn là Liễu Hoài Chi không nhịn được đã mở miệng trước.
“Thật là ngượng ngùng, Lê cô nương, ta không biết ngươi chính là người bán công thức cho Cửu Phúc trà lâu.”
Lê Tường than một tiếng.
“Không biết thì như thế nào, mà biết thì như thế nào. Nói gì thì nói, ta đã bán cho các ngươi, các ngươi mang nó đi bán mấy ngàn mấy vạn ngân bối cũng không liên quan gì tới ta.”
Nghe giọng nói chua lòm của nàng, còn dám nói không có việc gì. Không biết tại sao, bỗng dưng Liễu Hoài Chi lại muốn bật cười.
“Công thức này, đúng là chúng ta đã được hưởng lợi từ cô nương rồi, hôm nay bán được với giá cao, sẽ chia……”
“Đừng đừng đừng!”
Lê Tường cắt ngang lời hắn nói, nàng sợ hắn báo ra một con số khiến mình động tâm. “Nếu đã bán, vậy tiền bạc hai bên đã thoả thuận xong rồi. Làm gì có chuyện nhìn thấy ngươi bán được với giá cao lại chạy tới muốn chia một chút canh? Ta đâu phải hạng người như vậy. Liễu thiếu gia, ngươi muốn bán thì cứ bán, ta chỉ ngồi một bên xem náo nhiệt thôi.”
Ăn một lát như vậy, nàng cũng ăn gần no rồi.
“Ta đi nhìn Khương đại ca làm bánh bao một cái, Liễu thiếu gia mời tự nhiên.”
“Haizz……”
Liễu Hoài Chi nhìn căn phòng trống rỗng, đâu còn tâm tình ngồi lại nữa, hắn cũng dứt khoát đi theo Lê Tường cũng xuống lầu, vòng ra sau bếp.
Lúc này Khương Mẫn đang nhồi bột, bên cạnh đặt một đống bột nở chua chua, đây cũng là linh hồn của món ăn này, sau khi hoà nước vào chỉ cần chờ lên men là được.
Trong lòng Vu Cẩm Đường biết tay nghề làm bột mì này không dễ học như vậy, cho nên lão cũng không đi theo xem Khương Mẫn nhồi bột mì.
Ngay khi lão ngước lên, nhìn thấy Liễu Hoài Chi đi xuống đã lập tức kéo hắn qua một bên nói chuyện.
Lê Tường lại đứng một bên đánh giá phòng bếp Cẩm Thực Đường. Rộng rãi lại đầy đủ ánh sáng, chắc là khi nấu đồ ăn trong này, tâm tình sẽ vui vẻ lắm.
So sánh với nơi đây, phòng bếp nhỏ nhà nàng càng trở nên xấu hổ không chịu được. Nàng đang muốn đi dạo trong phòng bếp, lập tức đã có hai đầu bếp đi lên ngăn cản đường của nàng.
Cũng đúng, sau bếp đều là nơi ẩn chứa bí mật của người ta, Hiện giờ trong mắt bọn họ, nàng chỉ là một người ngoài, tự nhiên là không thể tùy tiện đi loạn khắp nơi.
Tính toán một chút, món ăn thưởng thức rồi, cửa cũng bước qua, hiện giờ nàng cần phải trở về, bằng không nếu nán lại lâu hơn chút nữa, biểu tỷ sẽ khó giải thích với nương.
“Vu gia gia, nơi này ngươi có khách nhân, vậy ta đi về trước, hôm nay ta chỉ tới nhìn một lát thôi.”
“Đừng, nha đầu ngươi cứ ở đây một chút, đợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp đám người trong phòng bếp.”
Vu Cẩm Đường gọi đại chưởng quầy của tửu lầu tới, nói thân phận tam chưởng quầy của Lê Tường cho hắn, lại dặn dò không được chậm trễ, sau đó mới tiếp tục bàn bạc chuyện tay nghề làm bột mì với Liễu Hoài Chi.
Lê Tường và đại chưởng quầy kia đưa mắt nhìn nhau, một người không muốn giữ, một người lại không ở lại được, vì vậy chỉ trong chốc lát, nàng đã tìm cái cớ để rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.