Cho dù trên mặt bà ta cố làm ra vẻ thản nhiên, cố níu kéo chút trấn định, nhưng phản ứng thân thể lại không lừa được người khác.
“Dư thị! Ngươi thật to gan!”
Liễu tộc trưởng đột nhiên đập bàn một cái, dọa cho hai chân bà ta mềm nhũn ra, sau đó Dư thị lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
“Tộc trưởng, ta không có! Đây là Tần Lục vu hãm ta!”
“Phu nhân, ngài nên thành thành thật thật nhận tội đi. Ta nhớ ngài vẫn còn một khúc gỗ như vậy nữa, chỉ không biết ngài đang đặt ở nơi nào thôi, sau đó lại chuẩn bị mang nó đi hại thêm một người nào nữa.”
Dư Tiến cười lạnh một tiếng, trực tiếp chọc đúng tim đen của Dư thị.
Ngần ấy năm hắn ta đã nhịn đủ rồi. Hắn ta luôn bị Dư thị lấy an nguy của lão nương ra uy hiếp. Chẳng lẽ hai mẫu tử bọn họ là người hầu thì không còn là người nữa sao? Dựa vào đâu mà đối xử với bọn họ như vậy?
Hiện giờ lão nương đã qua đời, hắn ta chẳng còn sợ hãi gì nữa.
“Liễu tộc trưởng, phu nhân lão gia nhớ thương tài sản của Liễu gia, biết hai người bọn họ chẳng được chia bao nhiêu tài sản nên nghĩ ra kế tiên hạ thủ vi cường độc c.h.ế.t lão thái gia, như vậy tài sản sẽ rơi vào tay bọn họ. Đây là động cơ của bọn họ.”
“Ngươi câm mồm! Nói hươu nói vượn!”
Liễu Thịnh nổi giận, hắn ta lập tức đi lên đá Dư Tiến một cái, sau đó vội vàng quay đầu giải thích với nhóm tộc lão: “Hắn nói bậy, sự tình tuyệt đối không như những gì hắn nói, tộc trưởng, thúc công, các ngươi hãy tin ta đi. Ta mới là người Liễu gia, Tần Lục hắn thì tính làm gì? Hắn là người ngoài mà.”
“Tần Lục hắn là trượng phu của ta! Là trượng phu do phụ thân ta tự mình lựa chọn! So với kẻ lòng lang dạ sói như ngươi, hắn càng xứng làm người Liễu gia, càng hợp với tâm ý của lão nhân gia hơn!”
Liễu Kiều với hai hốc mắt ửng đỏ đứng lên, ngón tay nàng ta run rẩy chỉ vào Liễu Thịnh. “Khó trách lúc phụ thân sinh bệnh, hai kẻ các ngươi rất nhiệt tình cho lão nhân gia uống nước, ta còn tưởng lương tâm ngươi trỗi dậy, lưu luyến phụ thân, không nghĩ tới các ngươi lại ác độc như thế!”
Chỉ cần nghĩ tới phụ thân nhà mình vốn dĩ còn có thể sống thật lâu, thật lâu nữa, vậy mà lại bị chính nhi tử ruột thịt của lão nhân gia chặt đứt đường sống, Liễu Kiều chỉ hận không thể lao lên đánh cho hắn ta một trận tơi tả.
Hắn ta làm ra loại chuyện như vậy, tại sao bao nhiêu năm qua hắn ta vẫn còn mặt mũi sống trong tổ trạch này?
“Chẳng phải ngươi muốn báo quan sao? Được, Tần Lục, báo quan đi!”
“Từ từ!”
Từ nãy giờ Tam thúc công vẫn ngồi yên quan sát mọi chuyện, tới lúc này, lão đã hô một tiếng.
Tình huống trước mắt đã rất là rõ ràng, phu thê A Thịnh tự cho là mình rất trấn tĩnh, kỳ thực những biểu hiện của bọn họ làm sao lừa gạt được ánh mắt tinh tường của nhóm tộc lão ngồi đây.
Hai kẻ đó, một người thì đáy mắt trống rỗng, một người thì không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, cần gì phải đối chứng thêm nữa?
“Đời này Liễu gia chúng ta sinh ra đồ bất hiếu, chúng ta cũng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông. Nhưng nếu báo quan vậy danh dự Liễu gia chúng ta chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh. Toàn bộ thành An Lăng này sẽ lấy câu chuyện nhà chúng ta ra làm đề tài tán gẫu, chỉ tổ làm người khác chê cười. Không bằng, trực tiếp mở tông từ xử lý theo gia pháp.”
Liễu Kiều vừa muốn mở miệng, Tần Lục ở đằng sau đã nắm lấy tay nàng ấy, lắc lắc đầu.
“Thúc công! Ta không phục! Chuyện này ngài cũng nghe thấy rồi, từ đầu tới đuôi đều do người của Dư thị làm, không có liên quan gì tới ta.”
Dư thị trợn mắt há hốc mồm.
“Hay lắm, quả nhiên đại nạn rơi xuống, có cánh tự bay. Liễu Thịnh, lúc trước ngươi cùng ta thương lượng hại lão nhân kia, ngươi đâu có nói như vậy! Ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị ư?”