Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 309:




Nhóm thân tộc thấy đôi phu thê này đều khẳng định Liễu Hoài Chi không phải hài tử của Liễu gia, lập tức bọn họ đều nghị luận sôi nổi.
“Chẳng lẽ lời bọn họ nói là sự thật?”
“Hay đôi phu thê này điên mất rồi?”
“Nhưng ta thấy đúng là Hoài Ca lớn lên không giống Liễu Thịnh.”
Một đám người mồm năm miệng mười ồn ào ầm ĩ. Liễu tộc trưởng lại vỗ bàn một cái nữa, ngay lập tức đã sinh ra hiệu quả khiến đám người đang ồn ào kia yên tĩnh lại.
“Liễu Thịnh, ngươi nói Hoài Ca không phải nhi tử của ngươi, vậy có chứng cứ không?”
“Chứng cứ…… Chứng cứ vẫn còn ở trong thư phòng của ta. Hoài Ca đã sớm c.h.ế.t rồi, ta và Dư thị đã làm linh vị cho hắn, các ngươi tự mình đi xem sẽ biết!”
Liễu Thịnh nói tới đây còn khóc rống lên.
Hắn ta đã tạo nghiệt gì chứ? Từ nhỏ không được phụ thân yêu thích, sinh ra một nhi tử còn c.h.ế.t yểu, thật vất vả mới hại c.h.ế.t được lão nhân kia, nhưng gia sản lại không có phần của hắn ta. Tới bây giờ còn sắp bị trầm đường rồi!
Làm gì có ai muốn mình c.h.ế.t đâu? Bởi vậy phu thê Liễu Thịnh lập tức nhào qua ôm đùi tộc lão bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, khóc bọn họ không lưu lại một giọt m.á.u cho đại phòng Liễu gia, mà nay đã sắp c.h.ế.t tới nơi.
Nhóm tộc lão nghĩ một lát cũng thấy lời này có đạo lý, nếu Hoài Ca thật sự không phải hài tử của Liễu gia, vậy một nhánh của đại ca bọn họ đã bị chặt đứt hương khói rồi. Đúng là sử dụng hình phạt trầm đường này không quá thích hợp.
Rất nhanh sau đó, tộc nhân Liễu thị được phái ra ngoài điều tra thư phòng đã trở lại. Bọn họ không chỉ kiểm tra thư phòng, còn mang thứ tìm thấy được trong thư phòng về đây. Đúng là linh vị của Liễu Hoài Chi!
Kim Vân Châu giận cực kỳ, phu thê Liễu Thịnh này vừa nhận tiền bạc hàng tháng trượng phu nàng ấy đưa qua, vừa lập một cái linh vị như vậy. Đúng là loại người khiến người khác ghê tởm.
“Vân Châu ngươi đừng nóng giận, coi chừng động thai khí, ta thật sự không sao, ngươi cứ yên tâm.”
“Ừm……”
Nàng ấy có thể nhận ra trong giọng nói của trượng phu không mang chút tình cảm tiêu cực nào, như vậy nàng ấy cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Kỳ thật bản thân nàng ấy và trượng phu cũng đã chuẩn bị tâm lý trả sản nghiệp Liễu gia lại cho cô cô rồi, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng hụt hẫng là bao.
Thấy tấm bài vị kia, nhóm tộc lão Liễu thị vẫn đang thương lượng, thì Liễu Hoài Chi lại đứng dậy.
“Cũng vừa lúc các vị trưởng bối đều có mặt ở đây. Nếu Hoài Chi đã không phải huyết mạch của Liễu gia, vậy theo lý, Hoài Chi cũng nên trả lại sản nghiệp cho Liễu gia. Năm đó trước khi mất, gia gia từng để lại di chúc, nếu Hoài Chi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy một nửa gia sản kia sẽ quay về tay cô cô. Chẳng qua chuyện kiểm kê tài vụ sẽ tốn thời gian không nhỏ, nhưng nhiều nhất là 5 ngày, Hoài Chi sẽ trả lại sản nghiệp Liễu gia cho người xứng đáng nhận nó. Ý mọi người như thế nào?”
“Hoài Ca!”
Liễu Kiều không tin, nàng ấy không tin hài tử tốt như vậy lại không phải người của Liễu gia. Nàng ấy sốt ruột lôi kéo tay áo Tần Lục bên cạnh, ý bảo hắn mau nghĩ biện pháp đi.
“Kiều Kiều, chỉ sợ việc này là sự thật. Nhưng ngươi đừng hoảng hốt, Hoài Ca là người có bản lĩnh, kể cả khi không có sản nghiệp Liễu gia, hắn cũng có thể tự mình dốc sức làm nên. Lại nói, không phải bên cạnh hắn còn có ngươi và ta sao?”
Tần Lục đã sớm có phỏng đoán, chỉ là hắn vẫn luôn không muốn phá vỡ sự bình yên giả tạo này, vì vậy bí mật này mới kéo dài tới hiện tại. Hôm nay chọc thủng nó ra cũng tốt, nói thật, làm nhi tử của tên Liễu Thịnh kia cũng chẳng phải may mắn gì.
“Tộc trưởng, Hoài Ca đã có lòng muốn trả lại, vậy tạm thời cứ đặt qua một bên đã, việc quan trọng hiện nay chính là nên xử trí đồ bất hiếu này như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.