Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 312:




Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, dù trong lòng cảm thấy không thể tin nổi nhưng vẫn báo cáo dựa theo tình hình thực tế.
“Sau này trong một lần ngoài ý muốn, muội muội của Lê Trạch kia bị rơi xuống nước, dường như nàng đột nhiên thông suốt, sau đó nhà bọn họ bắt đầu làm mua bán thức ăn, không chỉ rất nhanh đã trả hết nợ, còn chuyển vào thành sinh sống, thuê gian cửa hàng bên ngoài thành mở tiệm bán thức ăn mãi cho đến hiện tại, việc làm ăn rất phát đạt.”
Nghe bọn họ nói lời này, nháy mắt trong đầu Lê Trạch lập tức hiện lên hình ảnh Lê Tường nha đầu trong lần gặp gỡ ở Cẩm Thực Đường ngày hôm đó.
Đồng dạng là họ Lê, cũng là bộ dáng mười mấy tuổi, còn có trù nghệ tinh xảo, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
“Có phải muội muội của Lê Trạch kia tên là Lê Tường không?”
“Di? Thiếu gia, tại sao ngài lại biết?”
Liễu Trạch vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ đi xuống, còn hắn lại dựa vào ghế hướng ánh mắt lên nóc nhà, thật lâu không hoàn hồn lại được. Hoá ra nha đầu kia lại là muội muội của hắn, khó trách vừa thấy nàng hắn đã cảm thấy thân thiết.
Lê Tường……
Lúc đối mặt với thân phận thiếu gia Liễu gia và khối tài sản khổng lồ kia, Liễu Trạch có thể xử lý cực kỳ dứt khoát, thế nhưng lúc này nỗi lòng hắn lại ngổn ngang trăm mối, không biết bước tiếp theo mình nên đi như thế nào.
Buổi tối phu thê Liễu Trạch tâm sự với nhau.
“Vân Châu, ngươi nói xem, sau khi ta xử lý xong chuyện của Liễu gia bên kia, nên làm ra một phen sự nghiệp rồi mới đi nhận người thân, hay là ngay bây giờ đi nhận?”
“Đương nhiên là nên đi nhận càng nhanh càng tốt, không phải bọn họ đã nói thân thể của nương ngươi không tốt sao? Nói không chừng khi nương nhìn thấy ngươi còn sống khoẻ mạnh, tâm tình nương vui sướng, thân thể cũng khoẻ hơn thì sao? Với lại, ta thấy hiện giờ hoàn cảnh Lê gia rất không tệ.”
Đặc biệt là tiểu cô tử kia, tay nghề của nàng……
Kim Vân Châu nghĩ tới đây, bụng nàng ấy lại đói, ục ục mấy cái, đành phải gọi Kim Hoa lại đây, bảo Kim Hoa đi nấu hai chén hoành thánh.
“Lại nói, nhà ta và tiểu muội rất có duyên. Ngươi xem, tiệc vui là tiểu muội hỗ trợ làm, tới thời kỳ ta thai nghén khó khăn cũng nhờ một tay tiểu muội giải quyết. Có lẽ chúng ta đã được chú định là người một nhà rồi.” “Đúng vậy, thật sự rất thần kỳ.”
Liễu Trạch tự mình ngẫm lại cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Đã vậy, chờ thêm vài ngày nữa khi giải quyết xong chuyện Liễu gia, ta sẽ tới cửa hàng bọn họ nhìn một cái?”
“Muốn ta đi cùng ngươi không?”
“Tạm thời chưa được, để ta đi trước nhìn xem tình huống như thế nào. Ngươi đang có thai đó, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Liễu Trạch ăn hai miếng hoành thánh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cả người đều sửng sốt.
“Vân Châu…… Ngươi còn nhớ ta đã nói tay nghề làm bột mì kia với ngươi không?”
Kim Vân Châu đang chuyên tâm ăn hoành thánh trong chén, đột nhiên thất thần một cái rồi đáp: “Nhớ rõ, lúc trước ta thích nhất là ăn món bánh bao làm từ công thức mua hồi đó. Có vấn đề gì ư?”
“Công thức kia…… Là chưởng quầy Miêu dùng 50 ngân bối mua từ tay tiểu muội. Nhưng trước đó vài ngày ta đã gặp nàng ở Cẩm Thực Đường, còn bán sang tay với giá 3000 ngân bối ngay trước mặt tiểu muội.”
“……”
Kim Vân Châu nhìn một viên hoành thánh cuối cùng còn dư lại trong chén đột nhiên hết muốn ăn nữa.
“Vậy ngươi còn không nhanh qua đó xin lỗi tiểu muội đi. Nàng bán 50 ngươi bán 3000, chỉ cần nghĩ lại cũng bực muốn c.h.ế.t rồi, khẳng định nàng sẽ mắng ngươi là một tên gian thương.”
Liễu Trạch xấu hổ cười cười. Lúc ấy hắn đâu biết sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế.
“Ta phải nhanh nghĩ cách xin lỗi tiểu muội mới được.”
Nhưng cách đó là gì thì hiện giờ phu thê nhà hắn vẫn chưa tìm ra manh mối.
Cách nơi đó thật xa, Lê gia vẫn chưa biết vài hôm nữa cả nhà bọn họ sẽ nhận được một bất ngờ cực kỳ sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.