Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 338:




“Cửa hàng nhà ta hơi nhỏ hẹp, không thể so được với tòa nhà rộng mở mà các ngươi thường ở lại, cứ ngồi tạm đi nhé.”
Lê Giang liếc mắt một cái đã nhìn chằm chằm vào nhi tử, thấy trên mặt nhi tử không có một tia ghét bỏ nào, trong lòng hắn lại càng thêm thoải mái.
“Ta cảm thấy cửa hàng này khá tốt, nhỏ nhưng ấm áp, còn thoải mái hơn toà nhà lạnh như băng kia. Đúng không A Trạch?”
“Đúng, những lời Vân Châu vừa nói cũng là lời ta muốn nói. Chỉ cần người một nhà được ở cùng nhau, cho ta tới nơi nào ta cũng thấy vui vẻ.”
Trên mặt Liễu Trạch đầy vẻ tươi cười, không hiểu sao cũng thêm một chút trẻ con nữa. Kim Vân Châu nhìn hắn, lại sờ sờ miếng đệm lót thật mềm ở dưới m.ô.n.g mình, trong lòng nàng ấy lại càng thêm ấm áp.
Xem ra nàng ấy ủng hộ trượng phu nhà mình đi nhận thân là quyết định chính xác.
Ngồi trong chốc lát, nàng ấy đã chủ động mở miệng nói: “Tiểu muội, có thể mang ta đi dạo những cửa hàng gần đây không?”
Lê Tường sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu được, tẩu tử của nàng đang muốn dành thời gian cho đại ca và phụ mẫu, vì vậy nàng lập tức sảng khoái đồng ý.
Hai người đi một vòng quanh những cửa hàng gần đó, khi tới đi đến cửa hàng bên ngoài đường sông, Kim Vân Châu đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu muội, tuy cửa hàng này tốt thì tốt thật, nhưng để người một nhà ở lại hơi miễn cưỡng. Không bằng ngươi và phụ mẫu đều dọn tới nhà của ta đi, ý ngươi thế nào?”
Lê Tường biết nàng ấy có ý tốt, chỉ là nàng lại không đồng ý chuyện này được.
“Tẩu tử, ngươi để cho ngươi và đại ca ở còn được. Nếu bây giờ để phụ mẫu dọn vào, ta chưa kể tới chuyện người khác có thể nói xấu hay không, ta chỉ biết là trong lòng phụ mẫu sẽ có chút khó chịu. Suy cho cùng, bọn họ không giúp đỡ được gì lúc các ngươi thành thân, hiện giờ cũng không có bao nhiêu tiền có thể lấy ra cho các ngươi mua tòa nhà. Bây giờ trong lòng bọn họ đang tự trách nhiều lắm.”
Kim Vân Châu nghĩ một chút, đúng là có đạo lý này. Có lẽ điều mà nàng ấy cảm thấy đương nhiên, lại có khả năng sẽ làm trong lòng phụ mẫu của trượng phu rất khó chịu.
“Đúng thật, chuyện này là ta thiếu suy xét.” “Chuyện gì mà thiếu suy xét vậy?”
Liễu Trạch ra ngoài tìm người, vừa lúc nghe thấy được những lời này. Kim Vân Châu cũng không gạt hắn, nàng ấy kể lại cho hắn nghe những điều mình vừa kiến nghị.
“Vân châu ngốc, cũng không nhất định phải để phụ mẫu tới nhà ngươi ở. Không phải chúng ta còn có một tòa lâu sao?”
Lê Tường:???
Không phải nói sản nghiệp đều trả hết cho Liễu gia rồi ư? Tại sao lại còn một toà lâu?
Liễu Trạch nhìn vẻ mặt mờ mịt của muội muội, hắn vội vàng cười giải thích: “Lại nói, tiểu muội ngươi cũng biết nơi ta đang nhắc tới đó. Nơi đó chính là toà Cửu Phúc trà lâu kia, nó không phải là sản nghiệp của Liễu gia, là năm đó ta vô ý cứu được một vị tiên sinh, hắn đã tặng nó cho ta. Sản nghiệp của Liễu gia không có dính dáng gì tới ẩm thực, cho nên Cửu Phúc trà lâu kia vẫn luôn bị cô lập ở bên ngoài, cả ta cũng chưa từng để ý nhiều tới nó. Có điều tới bây giờ, trong tay ta cũng chỉ dư lại một mình nó thôi.”
Lê Tường: “……”
Cửu Phúc trà lâu……
Là nơi khởi đầu cho món tài chính 50 ngân bối đầu tiên trong tay nàng. Cho nên cũng có thể nói, là ca ca đã giúp nhà mình có một vị trí nhỏ trong thành.
Hiện giờ nàng cũng chân chính hiểu được mối duyên phận giữa mấy người bọn họ.
“Tiểu muội, vừa rồi ta đã thương lượng với phụ mẫu, gian cửa hàng này còn một tháng nữa đã tới kỳ, đến lúc đó chúng ta không tiếp tục thuê nó nữa, ý muội thế nào?”
Ý tứ của Liễu Trạch đã rất rõ ràng. Hắn muốn đưa mấy người Lê Tường đến Cửu Phúc trà lâu, rồi một lần nữa khai trương lại.
“Phụ mẫu nói chuyện này cần phải nghe ý tứ của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.