Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 339:




“Về quản lý trà lâu, ta nói thật, ngoài chuyện kiểm tra sổ sách, ta thật sự không biết chút gì nữa. Từ nơi cung cấp nguyên liệu nấu ăn, tới sắp xếp thực đơn, rồi quan sát xem đám đầu bếp am hiểu làm cái gì, tất cả những chuyện đó ta đều không biết. Trước mắt ta chỉ còn một trà lâu kia, bởi vậy ta hy vọng người trong nhà tới tiếp quản. Tiểu muội, ngươi cứ ngẫm cẩn thận lại xem, hôm nay chúng ta không nói tới chuyện này nữa.”
Hôm nay một nhà đoàn tụ, nên vui vẻ chúc mừng bên nhau.
Buổi tối Lê Tường và mấy người biểu tỷ làm một bàn đồ ăn lớn, mời tiểu cữu cữu, tiểu cữu mẫu qua đây cùng ăn.
Quan Thúy Nhi còn tốt, nàng ấy cũng gọi Liễu Trạch là biểu ca, lên bàn ăn cũng không cảm thấy khó chấp nhận.
Nhưng Lạc Trạch và hai tỷ muội Đào Tử lại c.h.ế.t sống không chịu lên bàn ăn cơm, cuối cùng ba người bọn họ vào phòng bếp ăn.
Lê Tường cũng hết cách với bọn họ, vì vậy đành phải tuỳ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Một bữa cơm kéo dài chừng nửa canh giờ. Tuy Kim Vân Châu không quen ăn chung một bàn với nhiều người như vậy, nhưng hương vị đồ ăn đã xoá tan chút khó chịu trong lòng nàng ấy. Bởi vậy, nàng ấy vẫn luôn tươi cười đầy mặt.
Người một nhà tiểu cữu cữu cũng không quá mất tự nhiên. Bởi vậy bữa cơm hôm nay, tất cả mọi người đều hoà thuận vui vẻ.
Bữa cơm ăn đến cuối cùng, chỉ còn lại các nam nhân đang uống rượu. Lê Tường nhìn thấy Kim Vân Châu mỏi mệt đ.ấ.m eo vài cái, nàng lập tức nói một tiếng với nương rồi đỡ nàng ấy lên phòng của mình và biểu tỷ nghỉ ngơi một chút.
Tuy phòng của nàng và biểu tỷ hơi nhỏ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, lại nói, giờ phút này Kim Vân Châu đang vô cùng mệt mỏi, nàng ấy chỉ cởi giày đã lên giường luôn rồi.
“Tiểu muội, chờ tới khi đại ca ngươi uống xong, muốn trở về nhớ đi gọi ta nhé.”
“Yên tâm đi, đại ca đâu thể bỏ ngươi ở lại nơi này?”
Lê Tường cười cười, nàng để đèn dầu lại trên bàn, sau đó mới đóng cửa đi xuống lầu. Nàng đưa mắt nhìn bên ngoài một lát, phần lớn rượu đều bị phụ thân và tiểu cữu cữu uống, đại ca chỉ uống một ly, nhưng hắn uống lâu thật lâu.
Xem ra hắn vui vẻ nhưng vẫn có chừng mực. Suy cho cùng, hắn còn phải lo chăm sóc một thai phụ mà. “Đào Tử, đi nhóm lửa thôi.”
“Ừm? Không phải đã ăn xong rồi sao? Còn phải làm đồ ăn gì nữa?”
“Không thấy bên ngoài đang uống rượu sao? Ta muốn hầm cho bọn họ chút canh tỉnh rượu.”
Lê Tường lấy từ trong ngăn tủ ra chút vỏ quýt khô, do tự tay nàng làm.
Người Tứ Xuyên khi nấu canh cũng ngẫu nhiên sẽ bỏ vài miếng vỏ quất vào để tăng mùi hương cũng như khư mùi tanh, nàng cũng cực kỳ thích làm như vậy.
Hơn nữa bên trong món thịt hầm cũng cần thêm thứ này, cho nên nàng luôn chuẩn bị không ít.
Nàng ngửi một chút, vỏ quất được bảo tồn khá tốt, không ẩm chút nào.
Kỳ thật có rất nhiều loại canh giải rượu, chẳng qua trước mắt có trong tay tài liệu này, cho nên nàng nghĩ ngay tới canh giải rượu bằng vỏ quất, coi như tạm chấp nhận uống đi.
Lê Tường lại nắm một chút hạt sen ra, đổ nước vào nồi, đậy nắp lại hầm trước. Vỏ quất đều được rửa sạch sẽ, sau đó thái sợi, tiếp theo nàng loại bỏ hạt bên trong táo đỏ, rồi bỏ chung vỏ quất vào táo đỏ vào trong nồi.
Dùng lửa nhỏ ninh chừng nửa canh giờ, Hạnh Tử lập tức rút củi ra, chỉ chừa lại chút than hồng bên trong lòng bếp, giữ nhiệt độ cho canh.
Lê Tường đang muốn ra bên ngoài nhìn một cái, nhưng chưa kịp nhìn đã thấy đại ca nàng từ bên ngoài đi vào.
“Đại ca, ngươi không uống thêm ư?”
Liễu Trạch lắc đầu, có chút ngượng ngùng cười.
“Ta chỉ uống được ba ly, còn lại đều ngồi nhìn phụ thân và tiểu cữu uống. Bọn họ còn đang mải ôn lại chuyện xưa, từ thời điểm mới một tuổi nói đến tận bây giờ, phỏng chừng đã say không nhẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.