Trong lòng Kim Chính Hiên nghĩ bọn họ làm quen với nàng ấy chỉ vì muốn chiếm chút lợi ích thôi.
“Đại ca, ngươi không được nói những lời như vậy. Tiểu muội thật sự thương ta, không phải bởi vì ta là cô nương Kim gia mới vậy đâu. Nàng quan tâm ta vì ta là đại tẩu của nàng. Người một nhà bọn họ đều đối xử rất tốt với ta. Trước kia ta còn mời bọn họ qua nhà chúng ta nhưng bọn họ nhất quyết không chịu, A Trạch cũng chưa từng lấy của ta một đồng bối nào.”
Kim Vân Châu nói xong, lại nhìn thấy phụ thân nhà mình đang xụ mặt, nàng ấy lập tức tiến lên kéo tay áo hắn làm nũng: “Ai nha cha à! Không phải bây giờ nữ nhi đang sống rất tốt ư? Tại sao ngươi còn không vui? Nếu để bà bà nhà ta nhìn thấy, bà lại tưởng rằng nhà ta ghét bỏ bọn họ đấy. Phụ thân, ngươi đâu phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy, đúng không?”
“Hừ!”
“Phụ thân… không tức giận nữa nha. Ta biết chắc chắn ngươi vẫn còn giận vì ta không chịu truyền tin thông báo về nhà. Ta làm vậy chỉ vì sợ các ngươi lo lắng thôi. Ta muốn chờ nơi này ổn định rồi mới thông báo cho mọi người đó. Hôm nay đã khai trương rồi, ta chuẩn bị ngày mai sẽ báo tin về nhà. Không nghĩ tới phụ thân và ca ca lại thương ta như vậy, hai người đã tới đây rồi.”
Kim Vân Châu tỏ ra cực kỳ ân cần, một lát qua rót nước, một lát lại chạy qua đ.ấ.m lưng cho phụ thân nhà mình, còn nói một đống lời hay, khiến cho Kim lão gia không nhịn được phải trộm cười một cái.
“Được được rồi, không cần làm mấy thứ đó, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Kim Chính Hiên lắc lắc đầu.
“Phụ thân à, một đường ngươi đều nổi trận lôi đình, ta còn tưởng ngay khi gặp mặt kiểu gì ngươi cũng phải giáo huấn nàng vài câu, không nghĩ tới Vân Châu mới nói mấy câu, lửa giận trong lòng ngươi đã tiêu tán hết rồi.”
Phụ thân nhà hắn quá không kiên định.
Kim lão gia trừng mắt nhìn nhi tử một cái. Hắn đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân đi tới bên này.
“Nhạc phụ, đại ca, tại sao hai người tới mà không nói trước cho ta một tiếng? Ta mà biết sẽ đi đón tiếp hai người.” Lê Trạch vẫn như lúc ở cùng với bọn họ, nụ cười trên mặt hắn thật hào phóng, chẳng mang một chút tự ti nào thường có khi gặp phải biến cố lớn vậy.
Kim Chính Hiên âm thầm gật đầu, hắn rất hài lòng với tâm tính của vị muội phu này.
“Hoài Chi, lần này ngươi không đúng rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy nên báo cho chúng ta sớm một chút. Rõ ràng là chuyện nhà mình, nhưng ta lại phải nghe được từ trong miệng người ngoài. Người không biết lại tưởng giữa chúng ta đã xảy ra xích mích.”
“A? Nhạc phụ không nhận được tin ư?”
Lê Trạch nhìn thê tử, thấy bộ dáng có chút chột dạ của nàng ấy, hắn đã hiểu mọi chuyện.
“Chuyện lần này là do ta sơ xuất, đại ca nói rất đúng. Về sau nếu xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ thông báo trước cho hai người.”
Thấy một màn này, hai phụ tử Kim gia cũng hiểu hết mọi chuyện rồi. Hoá ra nữ nhi nhà họ mới là người đưa ra quyết định giấu diếm chuyện này.
Nhưng biết thì biết, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, không thể đánh cũng không thể mắng, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ta thấy hoàn cảnh sống hiện tại của hai người khá tốt, đã yên tâm hơn không ít rồi. Chốc lát nữa để ta đi xuống thăm hỏi thông gia đi.”
Kim Vân Châu vui vẻ gật gật đầu, nàng ấy đã biết mà, chỉ cần dỗ dành cho phụ thân nguôi giận, phụ thân nàng ấy chính là người hiểu lý lẽ nhất.
“Phụ thân, hôm nay bên trong tửu lầu vừa khai trương, phụ mẫu ta đều bận rộn cả, ngươi và đại ca nghỉ ở nơi này một chút, chờ thêm lát nữa chúng ta lại đi.”
Kim gia phụ tử cũng không có ý kiến, vừa lúc bọn họ đang muốn trò chuyện với Kim Vân Châu nhiều hơn chút nữa.