Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 437:




Hiển nhiên lời nói của hắn rất có trọng lượng, chẳng qua giờ phút này trong bụng ông chủ nhà bọn họ đang chứa đầy lửa giận, đối phương căn bản không có tâm tình đi quan tâm suy nghĩ của bọn họ.
“Ta không cần biết các ngươi có làm gì mờ ám hay không, ta chỉ biết lần này các ngươi đã làm ta mất mặt trước Lý đại nhân rồi. Ta mặc kệ, các ngươi nhất định phải làm cho món cháo mồng 8 tháng chạp giống như đúc của Cẩm Thực Đường. Qua hai ngày ta sẽ đến xem thành quả, nếu ngày mồng tám tháng chạp sang năm còn như vậy, đừng trách ta trừ tiền công của các ngươi!”
“Ngươi!”
Phần lớn đám đầu bếp ở đây đều được chào giá cao mời tới, thời hạn khế ước cũng cực kỳ dài, nói trắng ra, sau khi ký khế ước bọn họ chẳng khác nào đứa ở.
Bởi vậy, bọn họ có giận chủ nhân cũng không dám nói gì, chỉ có thể lén lút mắng hắn hai câu rồi vội vàng đi nghiên cứu cháo mồng 8 tháng chạp của Cẩm Thực Đường.
Đại chưởng quầy đi theo phía sau chủ nhân từ từ lên lầu.
“Lão Đinh ơi, ta đã phái người đi hỏi thăm rồi, người đó nói là cháo mồng 8 tháng chạp của Cẩm Thực Đường lần này đều do Lê Tường nha đầu kia làm.”
“Lại là nha đầu kia?!”
Đại chưởng quầy nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy có chút khó giải quyết.
“Chủ nhân, nha đầu này không đào qua được, nàng và ca ca kia của nàng hợp tác mở một nhà Lê Ký tửu lầu ngay bên ngoài thành. Nghe nói việc làm ăn rất là rực rỡ.”
Làm gì có người nguyện ý từ bỏ vị trí lão bản để tới Đông Hoa làm một đầu bếp bình thường?
“Không thể đào thì cứ liệu việc mà làm, tóm lại không được để người đó ngáng chân ở phía trước Đông Hoa chúng ta.”
“Ta hiểu……”
......
Bận việc suốt một buổi sáng, hầu như Lê Tường đã làm xong hết việc mình cần làm rồi. Chờ tới buổi chiều kỳ thật chẳng còn chuyện gì cần tới nàng nữa, lúc này nhẽ ra nàng nên quay lại tửu lầu, nhưng nàng lại nghĩ chẳng mấy khi mình được ra ngoài một chuyến, vừa lúc có một vài thứ nàng cần phải làm. Vì vậy, nàng lập tức trưng dụng khoảng thời gian này đi giải quyết việc của mình. Buổi sáng khi nàng ra cửa, cũng mang theo mấy thứ đó rồi.
“Yến Túc, ngươi về tửu lầu hỗ trợ đi, ta tới phường vải của tỷ tỷ ngươi một chuyến, nếu nhanh chỉ khoảng một, hai canh giờ ta sẽ trở về.”
“Sư phụ muốn đi làm xiêm y?”
“Ngươi nghe lời trở về là được, thứ không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Lê Tường nghĩ tới thứ nàng chuẩn bị đi làm lại cảm thấy mặt mình hơi nong nóng. Nàng chia tay với Yến Túc, rồi trực tiếp ngồi bè trúc tới phường vải bên kia gặp Yến Khoa.
Trước kia, lúc Yến Túc còn chưa nhận nàng làm sư phụ, nương và nàng đã từng qua nơi đó mua vải.
Hiện giờ có thêm một tầng quan hệ với Yến Túc, tự nhiên hai nhà sẽ càng thêm thân cận. Sau đó, các loại quần áo của Lê gia từ trên xuống dưới đều mua từ phường vải nhà Yến Khoa, bao gồm cả những cái gối đầu nho nhỏ dành cho đại tẩu của nàng.
“Yến Khoa tỷ!”
“A! A Tường? Sao hôm nay lại có thời gian qua đây nha?”
Yến Khoa tươi cười đầy mặt ra đón, lúc này trượng phu nàng ấy là Chu Văn Tài cũng ở trong tiệm, hắn là một nam tử tính tình thành thật.
Vừa nghe Lê Tường nói muốn tìm Yến Khoa có việc, hắn lập tức ngừng công việc cắt vải của mình, đi ra bên ngoài tiếp đón khách nhân, để thê tử đưa Lê Tường vào buồng trong.
Buồng trong là nơi cắt khâu vá và cho khách nhân thử y phục, không gian nơi này cũng khá rộng rãi.
“Yến Khoa tỷ, mấy ngày trước ta nhờ ngươi làm cái bao đầu gối, đã làm xong chưa?”
“Còn thiếu một chút thôi, không phải ngươi còn nói muốn để A Túc mang loại lông gì đó qua đây nhờ ta khâu vào ư?”
Lê Tường vỗ vỗ tay nải của mình rồi cười nói: “Ta đã tự mang tới rồi đây.”
Dứt lời, nàng mang lông nhung vịt sạch sẽ ra, nhìn Yến Khoa nhét chúng vào bên trong cái bao đầu gối, sau đó khâu kỹ càng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.