Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 441:




Hắn ta kêu lên một tiếng mới khiến tên còn lại phản ứng kịp, người kia vẫn đang chờ cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy, bọn họ phải qua bắt nạt nàng mới được.
“Tiểu nha đầu tính tình hơi cay một chút, phải xử lý cẩn thận mới được!”
Vừa dứt lời, hắn ta đã muốn đi lên túm hai tay Lê Tường, Lê Tường né tránh hai cái rồi giả vờ muốn chạy lên bậc cầu thang, người nọ tiến lên muốn túm hai tay nàng rồi kéo về phía sau, sức lực kẻ này khá lớn.
Nàng tính toán khoảng cách một chút, cân nhắc cẩn thận mới hướng về phía sau hung hăng đá một cước.
“Ngao!!!!”
Chỉ nghe tên kia hét thảm một tiếng, sau đó bàn tay đang túm Lê Tường lập tức buông lỏng ra.
“Cho rằng cô nương ta dễ bắt nạt ư? Phi!”
Lê Tường kéo kéo xiêm y, rồi làm như không có chuyện gì đi lên cầu thang, hướng về nhà mình.
Nơi này cách Tần trạch không xa, chỉ cần đi qua cây cầu trước mặt rồi mất thêm chừng một chén trà nhỏ nữa là tới.
Mắt thấy với loại tình huống này, nàng không thể đi một mình nữa rồi, đành phải đi tìm Tần Lục Gia nhờ hỗ trợ.
Lúc này Cổ Du vẫn đi chầm chậm lại cảm thấy có chút không quá thích hợp, tại sao thời gian dài như vậy vẫn chưa nghe thấy tiếng gào của Lê Tường.
Cuối cùng hắn ta không nhịn được quay đầu lại nhìn một chút, vậy mà lại phát hiện Lê Tường đang ung dung đi qua cây cầu ở cách đó không xa rồi!
Sao lại thế này?!
Hắn ta chạy đến cầu thang bằng đá nhìn lại, hai tên lưu manh kia một tên cả người ướt đẫm đang ôm eo, một tên sắc mặt thảm hại đang che trứng.
Bộ dáng bọn chúng đâu có vẻ sắp sửa bắt nạt người, hoàn toàn là bị người bắt nạt.
“Tại sao các ngươi lại để người chạy thoát?!”
“Cổ, cổ thiếu gia…… Ngài kêu chúng ta tới nhưng chưa nói nha đầu kia có chút thân thủ. Ngài nhìn xem, nàng ta đá huynh đệ ta một cái, ngày sau nếu chữa không cẩn thận có khi còn bị đoạn tử tuyệt tôn, tiền này……” Đã làm không xong chuyện còn dám há mồm đòi tiền, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cổ Du nghe xong mặt lập tức đen lại. Sau khi hắn ta ném xuống một chuỗi đồng bối lại mắng vài câu phế vật, lúc này mới thở phì phì bỏ chạy lấy người.
Hắn ta cũng không dám quỵt chỗ tiền này, lỡ như hai tên phế vật ấy đi ra ngoài nói bậy cái gì, hắn ta cũng chẳng có quả ngọt mà ăn.
Vậy là hai kế hoạch đều không đạt được mục đích, Cổ Du đã thẹn quá thành giận, hắn ta dứt khoát trực tiếp đi qua cầu đuổi theo. Kết quả khi thật vất vả mới đuổi kịp người ta, lại trơ mắt nhìn nàng bước vào một tòa nhà.
Tần trạch?
Không phải nàng ở tại tửu lầu sao? Tới chỗ này làm gì? Chẳng lẽ gọi viện binh?
Cổ Du không đi theo, hắn ta chỉ tìm góc ngồi xổm xuống ẩn nấp. Hắn ta không tin nha đầu kia có thể ở trong toà nhà đó quá lâu.
“Thanh Chi tỷ tỷ!”
Lê Tường vừa vào sân đã thấy Thanh Chi đang luyện kiếm, không biết tại sao nàng lại cay cay sống mũi.
Vừa rồi, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi, chỉ là không dám thể hiện ra bên ngoài, bây giờ đã tới được nơi an toàn, tự nhiên những cảm xúc cũng ùa nhau xuất hiện.
“Làm sao vậy? Tại sao đôi mắt ngươi lại đỏ rồi?”
Thanh Chi đã lâu lắm rồi không thấy Lê Tường, vốn dĩ khi nhìn thấy nàng, nàng ấy đang rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó đã thấy bộ dáng tiểu cô nương kia đầy uỷ khuất.
Nàng ấy thu kiếm lại đi qua, tiếp tục hỏi: “Là ai bắt nạt ngươi ư?”
Lê Tường gật gật đầu, rồi nàng kể cho nàng ấy nghe chuyện mình vừa gặp được trên đường.
“Vừa nhìn đã biết có người đứng đằng sau giật dây hai kẻ đó, ta có chút sợ hãi, lại thấy Tần trạch ở cách đó không xa mới trực tiếp qua đây. Phu nhân đâu?”
Thanh Chi chỉ hậu viện.
“Chắc là bây giờ phu nhân đang làm điểm tâm cho chủ tử, ta đi nói một tiếng với nàng rồi đưa ngươi về, cứ yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.