“Tần thúc, theo ngươi, hiện giờ ta nên làm gì?”
“Này……”
Tần Lục ngừng một chút, Liễu Kiều lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Việc này đi, đơn giản chút chính là để ta qua chào hỏi hắn một lần, hắn nể mặt ta chắc sẽ không gây khó dễ ngươi nữa hoặc là chuyển sang gây khó dễ cho người trong nhà ngươi. Nhưng ta chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, ngược lại sẽ tìm cách khác để giải quyết tửu lầu nhà ngươi. Loại người có địa vị tiền tài như hắn, có thể dễ dàng dùng chút tiền bạc chặt đứt con đường cung ứng nguyên liệu của nhà ngươi. Cho nên ta khuyên ngươi, tạm thời cứ yên ổn kinh doanh ngoài ngoại thành đi, đừng vội vàng tham gia vào chuyện của Cẩm Thực Đường trong nội thành.”
“Sẽ không sẽ không, ta đi Cẩm Thực Đường chỉ vì hỗ trợ làm cháo mồng 8 tháng chạp, làm xong ta chẳng còn liên quan gì nữa, nếu muốn đi tiếp, phải tới sang năm……”
Trong lòng Lê Tường có chút phát sầu, dù tay nghề của nàng rất lợi hại xuất chúng trong thời đại này, nhưng lại có một vài thứ không thể lay động được.
Nhà vương hầu, hoàng thân quốc thích, kể cả một chút cành nhánh xa tít mù khơi, vẫn là dạng nhân vật nhưng tiểu dân chúng như nàng không thể trêu nổi.
“Tần thúc, cảm ơn ngươi đã nói với ta những chuyện này, ta đã nhớ kỹ.”
“Được rồi, vậy để Thanh Chi đưa ngươi về đi, ngày mai ta sẽ tự mình tới Đông Hoa lâu, ngươi cứ an tâm.”
“Ừm ừm!”
Lê Tường ăn mấy miếng hết bánh đường trong đĩa, cũng uống xong nước trà rồi, mới nói lời từ biệt phu nhân rồi đi theo Thanh Chi cùng rời khỏi Tần trạch.
Cơ hồ là vừa ra khỏi cửa, Thanh Chi đã cảm giác được một ánh mắt nhìn trộm.
“Cư nhiên còn dám đi theo ngươi.”
Thanh Chi nhặt một viên đá lên, vận lực b.ắ.n ra.
“Ai u đôi mắt ta!!”
Cổ Du che mắt kêu rên một trận, đau không nhịn nổi.
“Thanh Chi tỷ tỷ……”
“Không sao đâu, chúng ta đi thôi.” Thanh Chi kéo Lê Tường đi thẳng một đường tới tửu lầu sau đó mới trở về Tần trạch.
Lúc này trời đã tối đen, nếu Lê Tường còn không về, chắc Lê Giang đã ra cửa đi tìm.
“Trở về là tốt rồi, ăn cơm chiều chưa? Có đói bụng không?”
“Đói!”
Lê Tường xốc lên tinh thần, không cho người nhà nhìn ra dấu vết gì.
“Biểu tỷ, ta muốn ăn tiểu hoành thánh ngươi gói, ngươi nhanh giúp ta làm một chén đi.”
“Được được được, ta lập tức đi ngay.”
“Giúp ta cho nhiều hành một chút nha!”
“Biết rồi!”
Quan Thúy Nhi lập tức xoay người vào phòng bếp, Lạc Trạch cũng vội vàng theo nàng ấy rời đi, nếu nàng không chú ý đúng là không nhìn thấy hắn.
“Di, Lạc Trạch qua bên này từ bao giờ vậy?”
“Hắn ư? Bán xong hàng ở cửa hàng thịt hầm là qua đây ngay. Hiện giờ hai người đó không được gần nhau như hồi ở cửa hàng trước nữa, muốn gặp mặt một cái lại phải đi khá lâu. Chẳng mấy khi hắn qua đây được một lần, ngươi đừng đi vào.”
Quan thị kéo nữ nhi nhà mình vào phòng của bà, hai mẫu nữ lặng lẽ tâm sự với nhau.
“Hôm qua ta tới thăm tiểu cữu mẫu ngươi, chân của nàng đã có phản ứng, lang trung nói cứ kiên trì uống thuốc lại thường xuyên mát xa, không bao lâu nữa nàng có thể đứng lên được rồi. Nghe nói mấy ngày này đều nhờ Tiểu Lạc quan tâm chăm sóc chu đáo, hai người bọn họ cực kỳ vừa ý Tiểu Lạc. Tiểu cữu cữu ngươi còn chính miệng nói, qua đợt hoạn nạn này, hắn sẽ cho biểu tỷ ngươi đính hôn cùng Tiểu Lạc.”
“A? Nhanh như vậy? Đính hôn?”
Lê Tường lập tức quên hết chuyện vừa xảy ra hôm nay, tâm trí nàng đã tập trung hết vào chuyện của biểu tỷ và Lạc Trạch rồi.
“Vậy biểu tỷ cũng đồng ý rồi?”
“Có gì mà không đồng ý? Tiểu Lạc đã nói, kể cả khi hai người bọn họ thành thân, ngày sau vẫn ở chung với hai người tiểu cữu cữu của ngươi. Sinh oa cũng đặt họ Quan.”
Quan thị rất hâm mộ chuyện này, Tiểu Lạc là hài tử ngoan ngoãn, lại thiệt tình thích Thúy Nhi, hai người cực kỳ tương xứng.